Vương phi khẽ cười rồi nói: "Loại người như ngài, vẫn còn có thể có người như ngài Chẳng phải phó tổng quản Túc vương phủ Cáp Đức đã bị ngài thu phục sao?" Giờ cẩn thận nghĩ lại chuyện tình ngày đó, Túc Vương phi cảm thấy được trên người Cáp Đức có quỷ. Nếu hắn không nói những lời kia, hẳn Túc vương cũng sẽ không kích động, thẹn quá thành giận đến nỗi thiếu chút nữa đã giết nàng.
"Đừng quản chuyện của ta—!" Cáp Đức đích xác đã bị mua chuộc, tuy nhiên đó là do Lý Hương Quân và Khuynh Quốc bày ra. Không quan hệ gì tới Lưu Phong. Cho nên lời của hắn cũng đúng.
"Ngài không dám thừa nhận? Dường như đây không phải là phong cách của ngài?" Túc Vương phi nheo mắt nhìn Lưu Phong khinh bỉ.
Lưu Phong thản nhiên cười nói: "Tùy nàng nói như thế nào cũng đuợc, dù sao chuyện Cáp Đức không liên quan gì tới ta. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cũng chẳng phải nhờ vậy mà nàng mới thấy được bộ mặt thật của Túc vương sao? Nếu không có như thế thì đến giờ có lẽ nàng vẫn còn bị Túc vương lừa dối. Lúc này nàng đã không thể quay đầu lại. Đúng không?"
"Không sai—!"
Túc Vương phi vươn tay ngoắc Lưu Phong nói: "Lại đây ngồi, uống với ta vài chén. Vừa rồi ngài nói rất đúng, hiện tại quay đầu lại vẫn còn kịp."
Lưu Phong cười cười đi tới. Chờ Túc Vương phi ngồi xuống, tự mình rót rượu ngẩng đầu liền uống một hơi cạn sạch, tán dương: "Không tệ, quả nhiên là hảo tửu—!"
"Hôm nay ngài đến, ta xem ra không phải chỉ đơn giản để phẩm rượu a?" Đôi mắt ngọc của Túc Vương phi chăm chú nhìn chằm chằm Lưu Phong nghiêm túc hỏi: "Nói đi, rốt cuộc ngài đến đây làm gì?"
Lưu Phong ngẩng đầu ngắm Túc Vương phi nhẹ nhàng nói: "Có lẽ nàng suy tưởng quá nhiều, ta đến chỉ để gặp nàng. Nhân tiện chúc mừng nàng rốt cục đã có được tự do."
"Tới, làm một ly, xem như mừng cho nàng—!" Lưu Phong nâng chén chúc tụng. Túc Vương phi không nói nửa lời, nâng li rượu cụng với Lưu Phong ngửa đầu uống cạn.
"Tới. Thêm một ly. Chúc mừng nàng hoàn toàn thoát khỏi Túc vương phủ kia—!" Lưu Phong lại mỉm cười nâng chén.
Túc Vương phi khẽ cười một tiếng. Nói: "Tiểu Hầu gia, hay là ngài muốn ta quá chén, sau đó."
Lưu Phong buồn bực, nữ nhân này cũng suy tưởng quá nhiều. Không thể phủ nhận, hắn muốn thu phục Túc Vương phi để lôi kéo Nhạc Tử Lân. Nhưng mà hắn cũng không hề nghĩ tới chiêu dùng rượu cho nàng say khướt. Không nói đến Lưu Phong khinh thường thủ đoạn xấu xa như thế. Mà riêng Túc Vương phi vốn tính khí cương cường, làm như vậy chỉ có thể chịu thất bại.
"Tình Nhi tiểu thư, kính mời, đừng nói việc vô nghĩa? Hình như lúc trước nàng đang uống rượu một mình." Lưu Phong có chút ủy khuất.
"Ha ha—!"
Nhìn Lưu Phong khẩn trương giải thích, Túc Vương phi đột nhiên nở nụ cười thực quá tự phụ, quá điên cuồng. Ánh mắt nàng nhìn Lưu Phong chằm chằm nói một cách sâu xa: "Xem ra ngài cũng căng thẳng, kỳ thật chỉ là ta nói tùy tiện thôi"
"Đúng rồi, làm sao mà ngài biết nhũ danh của ta?" Túc Vương phi nhẹ nhàng buông chén rượu cầm trong tay nhân tiện hỏi han.
Lưu Phong cũng buông chén rượu trong tay, cười nói: "Tình Nhi tiểu thư, nàng là người thông minh thì không nên hỏi những câu hỏi như thế này."
"Nếu ta thích, thậm chí ta còn biết được nàng bây giờ đang mặc quần lót màu gì?" Lưu Phong nở nụ cười gian, ánh mắt lướt qua hạ thân nữ nhân.
Túc Vương phi nghe vậy, lập tức liền nhẹ giọng giận dữ: "Tiểu Hầu gia, chẳng lẽ ngài không biết, ở trước mặt một nữ nhân mà nói như vậy là hành vi đê tiện sao?"
"Tuy nhiên, ta thật muốn hỏi ngài. Ngài nói xem, ta mặc màu gì?" Có lẽ là do say rượu nên lá gan Túc Vương phi cũng lớn lên, mất đi vẻ rụt rè thông thường.
Lưu Phong mỉm cười, ánh mắt lại nhìn lướt qua khẳng định: "Màu đỏ có đường viền hoa."
"Đồ đê tiện làm sao mà biết được. Hay là ngài xem trộm ta thay quần áo." Từ lời của Túc Vương phi không thể nghi ngờ đã chứng minh Lưu Phong đoán chính xác.
"Tình Nhi tiểu thư chớ nói bừa a. Cẩn thận ta kiện nàng phỉ báng. Ta vừa đến không lâu, làm sao nhìn trộm nàng thay quần áo?" Lưu Phong không đồng ý.
"Vậy làm sao ngài biết chính xác?" Túc Vương phi có chút kỳ quái.
"Rất đơn giản a, áo khoác của nàng dường như có hơi trong suốt. Từ chỗ ta ngồi có vẻ như không khó nhìn thấy dấu vết nội khố của nàng." Nói xong, Lưu Phong cố ý mở to hai mắt lại cẩn thận nhìn vài lần.
"Đê tiện—!"
Túc Vương phi thở phào theo bản năng khép hai chân lại mà oán hận nhìn Lưu Phong.
"Tình Nhi tiểu thư, đừng căng thẳng. Đừng quên, đối với thân thể của nàng ta không có hứng thú" Lưu Phong lại nở nụ cười đầy thâm ý.
Túc Vương phi nghe vậy, thân mình run bắn tự nhiên nghĩ chuyện mình chủ động cởi quần áo hiến thân, trên mặt lập tức lộ vẻ hoảng sợ.
Túc Vương phi cắn môi, liếc mắt Lưu Phong cố gắng nén tâm tình của mình cho ổn định rồi căm giận nói: "Ngài quả nhiên tới để chê cười ta"
"Không, không—!"
Lưu Phong cười cười giải thích: "Nàng hiểu lầm ta rồi. Nói thật, hành vi ngày đó của nàng thật sự làm ta bội phục. Nhưng mà cũng có chút ngốc nghếch. Ta đã sớm nói qua nàng không đáng trả giá như vậy vì Túc vương hỗn đản. Cũng may, hiện tại nàng đã thoát ly quan hệ cùng tên hỗn đản này. Coi như là đau khổ qua đi hạnh phúc sẽ đến."
Túc Vương phi nghe Lưu Phong nói như vậy, sắc mặt lập tức dịu đi rất nhiều. Tuy nhiên trông vẫn còn có chút ảm đạm. Nàng lắc đầu nói khẽ: "Tiểu Hầu gia, sự tình không đơn giản như ngài nói. Tuy rằng ta đã rời khỏi Túc vương, nhưng mà như vậy lại làm mất mặt Hoàng gia. Cho dù bây giờ bệ hạ không nói gì, nhưng mà trong lòng cũng đã thêm ghen ghét. Tương lai đến khi cha ta mất đi giá trị lợi dụng, Ngài nhất định sẽ không bỏ qua cho Nhạc gia chúng ta"
Chính là muốn nghe nàng nói lời này.
Lưu Phong mừng thầm nhưng bề ngoài vẫn thản nhiên như trước mà hỏi: "Như vậy nàng phiền não chính là vì chuyện này?"
"Uhm—!"
Túc Vương phi gật gật đầu, nói: "Có đôi khi, ta thậm chí suy nghĩ nếu ngày đó phụ thân đến chậm một ít để Túc vương giết ta, cũng xong hết mọi chuyện."
"Tình Nhi tiểu thư, không nên nghĩ như vậy. Nếu thực sự nàng bị Túc vương giết, trước không nói thân nhân cha mẹ nàng đều thương tâm, còn nam nhân trong thiên hạ kể cả người không biết cũng đều phải khắc ghi vào lòng" Lưu Phong nói.
Thấy vẻ mặt Lưu Phong biểu lộ tình cảm rất chân thật, Túc Vương phi không kìm nổi nói: "Tiểu Hầu gia chỉ biết nói bừa. Nếu ta chết thì có chuyện gì động đến nam nhân trong thiên hạ. Cũng không có người thương tâm cho ta."
"Ai nói vậy. Người khác ta không dám nói, nhưng khẳng định là ta rất thương tâm." Lưu Phong lại nói một lần nữa rất nghiêm túc.
"Ngài lại nói lung tung, không phải ngài nói không có hứng thú đối với thân thể của ta sao?" Túc Vương phi không đồng ý.
Bộ dạng Lưu Phong đầy phật ý: "Tình Nhi tiểu thư, nàng nói gì vậy? Chẳng lẽ nàng cho rằng ngoại trừ thân thể thì mình không còn có gì nữa sao? Đối với thân thể nàng ta không có hứng thú. Nhưng mà ta lại muốn nói cho nàng. Ta rất yêu thích nàng, rất nguyện ý cùng nàng làm bằng hữu."
Túc Vương phi nghe vậy. Rõ ràng sửng sốt một chút, nàng tuyệt đối không nghĩ tới Lưu Phong sẽ nói ra như vậy.
"Tiểu Hầu gia, ngài nói thật chứ?" Ma xui quỉ khiến thế nào mà Túc Vương phi hỏi lại một câu.
Lưu Phong đang định trả lời thì từ phía sau, hắn đột nhiên cảm ứng được một cỗ sát khí đang chạy lại rất nhanh.
"Cẩn thận, có thích khách—!"
Lưu Phong một tay giữ chặt lấy tay Túc Vương phi, đem nàng đến cái bàn cách giường không xa. Chính mình chuyển thân hộ vệ ở phía trước người nàng, cảnh giác nhìn cửa sổ chằm chằm.
Rất nhanh, một tên thích khách áo đen che mặt quả nhiên theo cửa sổ nhảy vào: "Mục tiêu của ta là nàng, mời ngươi rời đi. Ta có thể tha cho ngươi một mạng." < gà mà tỏ ra nguy hiểm này: P> Thích khách mắt nhìn chằm chằm Túc Vương phi có phần kinh hãi, nói với Lưu Phong.
Mịa nó, thật sự là vận khí không tồi, không ngờ ông trời ban cho ta cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân. Lưu Phong cũng không để ý đến tên thích khách kia. Quay đầu lại nhìn Túc Vương phi hoảng hồn chưa kịp bình tĩnh mỉm cười nói: "Tình Nhi tiểu thư, có ta ở đây, nàng yên tâm—!"
"Không biết lợi hại—!"
Thích khách thấy nam nhân trước mắt không coi mình vào đâu thì tức giận hừ một tiếng. Cầm trường đao trong tay chỉ Lưu Phong nói: "Tiểu tử, là ngươi muốn chết, đừng có oán tránh ta."
Túc Vương phi thấy Lưu Phong lấy người che cho mình thì hơi động tâm, vội vàng quát: "Ngươi là ai, vì sao muốn giết ta? Nếu ngươi tới là để giết ta thì đừng liên lụy người khác." Túc Vương phi cũng không biết Lưu Phong rất lợi hại, chỉ cảm thấy được nếu bởi vì chính mình mà làm liên lụy đến hắn thì có chút không nên.
"Hay cho một đôi cẩu nam nữ, ta sẽ đưa các ngươi cùng xuống địa ngục." Thích khách giận dữ quát một tiếng, hai tay nắm chặt trường đao, dùng tám phần lực lượng bổ tới hai người. Hắn nghĩ dưới một đao này, không chỉ đôi cẩu nam nữ trước mắt phải chết không thể nghi ngờ, còn gian phòng này phỏng chừng cũng phải vỡ nát < đao kình vãi chưởng chăng?>.
"Ầm ầm-!" < sao k phải là bùm chéo nhi?: P> Một tiếng
Ánh sáng chói mắt, gió thổi kinh người, một lực lượng hủy diệt cường đại như gió quét lá khô tiêu diệt mọi thứ trước mặt tên thích khách.
Đúng như hắn đoán, căn phòng quả nhiên bị đao khí làm cho sụp đổ.
Căn phòng sụp đổ, người tự nhiên cũng chết. Thích khách đắc ý cười một tiếng. Ngay thời điểm lúc hắn thu đao chuẩn bị rời khỏi nơi đổ nát này, đột nhiên nghe thấy âm thanh nam tử ở phía trước: "Chút tài mọn như vậy, cũng dám đến phủ nguyên soái giết người. Ngươi thật là không biết trời cao đất dày"
Thích khách nhìn theo hướng phát ra tiếng nói. Chỉ thấy tên nam tử kia vẫn đứng ở chỗ đó, không hề bị tổn hao gì. Còn tay hắn đang ôm Túc Vương phi, trừ vẻ mặt kinh ngạc cũng không có bị thương tổn gì.
"Có thích khách—!"
Tiếng nổ lớn nhanh chóng làm kinh động hộ vệ trong phủ. Một lát sau, hộ vệ trong phủ nhanh chóng vây kín nơi đây. Bản thân Nhạc Tử Lân cũng tự mình đi đến.
Khi lão thấy con gái mình đang ở trong lồng ngực Lưu Phong, sắc mặt lập tức phát lạnh, con ngươi có chút phức tạp. Sao hắn có mặt tại phủ của mình. Tuy nhiên lão vẫn biết nặng nhẹ, chuyển mắt tập trung ứng phó với thích khách không rõ lai lịch.
"Nhạc Nguyên soái, người tới vừa đúng lúc, Tình Nhi giao cho lão—!" Lưu Phong hướng về phía Nhạc Tử Lân mỉm cười, tay phải nhẹ nhàng đẩy. Thân hình Túc Vương phi lập tức bay lên, chuẩn xác rơi xuống bên cạnh người Nhạc Tử Lân.
Nhạc Tử Lân đỡ lấy nữ nhi vội vàng lo âu hỏi: "Tình Nhi, con không sao chứ?" Túc Vương phi liếc mắt thâm ý nhìn Lưu Phong, quay đầu nhìn phụ thân nói: "Phụ thân, con không sao, may mà có tiểu Hầu gia ở đây."
Lưu Phong tùy ý cười cười: "Chuyện nhỏ, không cần cảm ơn. Đúng rồi, Nguyên soái, mời người mang theo Tình Nhi lui về phía sau một chút, thích khách này để ta xử lý."
"Là ai phái ngươi tới?" Trong mắt Lưu phong hiện lên một đạo sát khí, lớn tiếng quát: "Trả lời câu hỏi của ta, ta tha ngươi được sống—!"
Thích khách từ Nhạc Tử Lân cùng Túc Vương phi biết được, nam tử trước mắt chính là tặc tử Lưu Phong làm hại chủ tử của hắn không được trọng dụng.
Tuy nghe mọi người đồn đãi, vị tiểu Hầu gia này sức định vạn người. Nhưng thích khách vẫn quyết định nhân cơ hội này trừ bỏ đại địch của chủ nhân.
Cái này gọi là không biết thì không sợ.
Thích khách đối với Lưu Phong biết rất ít. Căn bản không biết hắn lợi hại ra sao. Cho nên, đến giờ phút này hắn còn vô cùng tự tin, tất cả mọi người ở đây đều phải chết hôm nay.
Lưu Phong nhìn thấy sự tự tin trên mặt thích khách, trong mắt toát ra một tia kinh ngạc hỏi: "Ngươi thật sự nghĩ rằng ngươi có thể yên ổn rời khỏi nơi này?"
"Ngươi sai lầm rồi."
Thích khách cười lạnh một tiếng, nói: "Ta không nghĩ phải yên ổn trở ra. Ta muốn giết các ngươi, giết sạch mọi người ở đây hôm nay"
Mịa nó, đã từng thấy kẻ ngu, nhưng chưa thấy thằng nào ngu như vậy.