Lưu Phong trong lòng căng thẳng, vội vàng kéo quần lên, đảo mắt nhìn bốn phía, miệng thì thầm: "Sắc lang, sắc lang ở đâu?"
"Sắc lang—!"
Đúng lúc này, Lưu Phong chợt nghe tiếng nữ nhân kêu la ầm ĩ xen lẫn cùng tiếng té nước gấp gáp làm khuấy động cả không gian.
Lưu Phong theo tiếng nhìn lại, nhân ảnh hô to sắc lang vừa trồi lên mặt nước, hình dáng cực kì quen thuộc, không phải là Nghê Thường tam sư tôn đó sao?
Lưu Phong cười hắc hắc la lớn: "Tam sư tôn, đồ nhi đây, Lưu Phong a. Sắc lang ở đâu, đồ nhi giúp ngưởi thu thập hắn." Nói xong hắn liền bỏ hẳn quần dài, trên người chỉ còn độc cái nội khố hình tam giác. Hắn lao xuống suối nước nóng nhằm hướng Nghê Thường bơi tới. Một mặt bơi đi, một mặt lẩm bẩm: ta giúp người giáo huấn sắc lang, sư tôn đừng sợ." (NB: ặc ặc vô sỉ đến thế là cùng)
"Không được đến đây—!"
Nghê Thường thấy Lưu Phong gần như lõa thể bơi về hướng mình vội hét lớn một tiếng, thanh âm phảng phất chút kinh hoàng.
Không được lại đây?
Lưu Phong đang sung sướng bơi, đột nhiên nghe Nghê Thường la lớn. Theo bản năng vội chựng lại một chút, nhưng mà lập tức tinh thần trở lại bình thường, sư tôn vẫn còn la hét sắc lang.
"Sư tôn đừng lo lắng, đồ nhi lập tức đến giúp người đuổi sắc lang đi—!" Lưu Phong oai nghiêm chính nghĩa hô to một tiếng, càng ra sức bơi nhanh tới.
Nghê Thường nghe vậy, bấn loạn trong lòng không biết nói sao, hắn dường như không biết sắc lang chính là mình đang nói hắn.
"Không được lại đây—!" Mắt thấy khoảng cách với Lưu Phong càng ngày càng gần, Nghê Thường tay chân cuống cả lên. Nghe Thu Sương nói suối nước nóng này có công hiệu làm đẹp người gia tăng nhan sắc, nếu lõa thể mà tắm thì hiệu quả gấp bội. Cho nên hôm nay lúc Nghê Thường ngâm suối nước nóng thì toàn thân chỉ còn độc nhất tiểu nội y hình tứ giác. Nếu Lưu Phong mà lại đây, nàng sẽ bị hắn nhìn thấy hết.
Lưu Phong không nói tiếng nào, cố hết sức mà bơi đên. Tình hình trước mắt, Lưu Phong không thể không nhanh một chút. Trực giác mách bảo hắn sẽ bắt được tam sư tôn ngay trước mắt. 61 Ai nói phúc bất trùng lai (nv: phúc vô song chí), hôm nay lão Lưu ta đích thực gặp ngày may mắn. Vừa mới gặp may mắn chấn động này xong, đã thấy việc tốt mới ập tới. Tạ lão hoàng thiên, tạ quan thế âm bồ tát, tạ Phật tổ như lai, tạ thánh Alla, tạ đức chúa Jesus, tạ phúc đức tổ tiên để lại. Lưu Phong chỉ hận không biết còn vị giáo chủ nào mình chưa đem ra không?
"Cha mẹ ơi, hôm nay ta thật cao hứng. Cao hứng, cao. A, chân ta." thực là đúng với câu châm ngôn sướng quá hóa khổ. (nv: nhạc cực sanh bi).
Ngay lúc Lưu Phong tràn đầy dâm ý cùng Tam sư tôn hảo hảo một phen, ai ngờ tai hoạ ập đến, đột nhiên bị chuột rút (vọp bẻ).
"Chuột rút. Sư tôn cứu mạng a—!" Lưu Phong vội vàng hô to. Hy vọng Nghê Thường mau tới giúp hắn, thuận tiện lợi dụng lí do này để nàng đến bên mình mà được một phen hảo hảo ngắm nghía vẻ đẹp mĩ nữ. Thân thể Nghê Thường chính là thứ mà hắn đã ao ước chờ mong bấy lâu nay. Nghê Thường nao nao trong lòng, đứng từ xa chứng kiến trên mặt Lưu Phong quả nhiên có nét thống khổ, nhưng nàng cũng có chút hoài nghi, tu chân cũng bị chuột rút sao?
Hơn nữa với tu vị của Lưu Phong, cho dù là chuột rút cũng không thể chết được.
Nói không chừng là gian kế của tiểu tử thúi, muốn lừa gạt mình tới, sau đó thì. (NB: ở ác gặp báo oán roài
"Phong nhi. Ngươi đừng gạt ta, sư tôn không tin ngươi bị chuột rút đâu." Nghê Thường hừ một tiếng, giọng nói có vẻ không vui: "Ngươi mau lập tức rời khỏi chỗ này cho ta, mau rời hậu viên."
Lưu Phong trong lòng buồn bực vô cùng. Xem ra trong mắt Tam sư tôn vẫn còn chút thành kiến đối với mình, rõ ràng mình bị chuột rút mà người ta vẫn không thèm tin a.
"Sư tôn, lời đồ nhi nói chính là sự thật. Chân Phong nhi đúng là bị chuột rút, nếu Phong nhi lừa người, sẽ bị thiên lôi đánh xuống, toàn thân tan nát." Phóng lao phải theo lao, Lưu Phong lập tức dùng lời lẽ độc địa phát thệ để chứng minh cho Nghê Thường thấy. Hơn nữa hắn lại đem Nguyên anh lực tán đi, làm cho thân mình từ từ chìm xuống.
Nghê Thường thấy Lưu Phong chìm xuống, trong lòng hơi hơi hoảng sợ. Thoáng chút do dự một chút rồi cũng bất chấp xuân quang của mình đang lồ lộ ra ngoài. (NB: có lẽ mình cũng phải thử vụ này 1 lần mới dc, giả bộ tông xe đc ko nhỉ???)
Nghê Thường vội vàng bơi một mạch trong suối nước nóng đến chỗ Lưu Phong đang chìm, hai tay ôm ngang thắt lưng hắn ra sức kéo lên.
"Phong nhi, ngươi không sao chứ? Phong nhi, mau tỉnh lại." Lưu Phong càng diễn càng thật, đem Nguyên anh lực triệt tiêu, bộ dạng thành ra hệt như người chết đuối. Tốt quá, bị nước sặc một chút càng giống, lộng giả thành chân.
"Phong nhi, ngươi đừng làm ta sợ a, ngươi mau tỉnh lại." Sự thật chứng minh nữ nhân khi yêu trí thông minh tự nhiên giảm sút. Hơn nữa sự tình xảy đến bất chợt khiến toàn thân Nghê Thường không còn bản lãnh, làm nàng thập phần sợ hãi.
"Đúng rồi, có biện pháp."
Nghê Thường một tay nâng Lưu Phong dậy, một tay đặt ngay bối tâm Lưu Phong truyền sang một đạo Nguyên anh lực thuần khiết. Lập tức giúp Lưu Phong bức nước đọng trong cổ họng ra ngoài.
Lưu Phong oẹ lên một tiếng, hé miêng phun ra vài ngụm nước, ánh mắt chậm rãi mở ra, vẻ mặt thều thào. Khi hắn chứng kiến mình đang nằm trong lòng ngực Tam sư tôn Nghê Thường, khoé miệng nhất thời nở nụ cười hạnh phúc.
Tuy rằng lộng giả thành chân, làm cho hắn bị uống mấy ngụm nước, nhưng so sánh với cái thu được này thì nỗi thống khổ giả thành thật kia có đáng là gì.
"Hạnh phúc a, ta muốn hôn mê—-!" Lưu Phong một lần nữa vờ té xỉu vào lòng ngực Nghê Thường. Nhưng mà không giống lúc trước, lần này là vì hạnh phúc mà hôn mê tiếp.
Nghê Thường lại thất kinh, vội vàng gia tăng thêm Nguyên anh lực, làm cho Lưu Phong từ từ tỉnh lại.
"Phong nhi, ngươi không sao chứ, sư tôn suýt chút nữa bị ngươi doạ chết. !" Nghê Thường trìu mến nhìn Lưu Phong, ánh mắt mênh mang tình ý, vẻ mặt trong lúc đó lại lộ ra vài phần khẩn trương.
Lưu Phong tâm niệm chuyển động, thừa dịp mở to đôi mắt. Cho dù chỉ hơn phân nửa bộ ngực sữa đầy đặn của Tam sư tôn nằm trên mặt nước, nhưng cũng đủ làm Lưu Phong hưng phấn không thôi. Nhất là khe rãnh thật sâu, từng giọt nước chảy xuống đọng lại dưới hai hạt đậu hồng hồng bé tí, thiếu chút nữa làm Lưu Phong sặc máu mũi.
"Đẹp quá. !"
Lưu Phong không khỏi buột miệng khen ngợi một tiếng.
Nghê Thường lúc này mới sực tỉnh, biết mình bị nhìn trộm.
"Xú tiểu tử, nhìn cái gì vậy, cẩn thận ta móc hai con mắt của ngươi." Lập tức trên mặt Nghê Thường hiện lên một vừng đỏ ửng tựa hồng ngọc, thần sắc có chút tức giận, lại có chút thẹn thùng.
"Sư tôn, kỳ thật đồ nhi. kỳ thật cái gì đồ nhi cũng không thấy, thật sự không." Nhìn hai quả tuyết lê trắng mọng, hai mắt Lưu Phong nhìn đắm đuối tựa như hồn phách bị câu dẫn. Nhưng không muốn làm Nghê Thường nổi giận, hắn căng da giày thêm, trợn tròn mắt nói một câu vô nghĩa.
"Cái gì cũng không thấy?" Khóe miệng Nghê Thường rõ ràng lộ ra một tia tức giận.
Lưu Phong hơi chột dạ, lần nữa lặp lại mánh lới của mình: "Thật sự là cái gì cũng không thấy." Theo dự kiến của Lưu Phong thì nói dối như vậy có thể làm giảm phong ba cho mình, lại cũng có thể làm đẹp lòng Nghê Thường.
Nào biết Nghê Thường tức giận hỏi: "Xú tiểu tử, của ta thật sự là rất nhỏ sao? Đến nổi ngươi cái gì cũng không thấy hết. Không đúng a, của ta so với Tứ muội chỉ nhỏ hơn một chút.": 96:
Nghê Thường tựa hồ có hơi buồn bực, cúi đầu nhìn bộ ngực đầy đặn của mình, sau đó lấy tay nâng lên một chút, hỏi: "Xú tiểu tử, nhìn rõ đi đây là cái gì. Dựa vào đâu mà ngươi nói không thấy gì, của ta nhỏ vậy sao? Tứ muội nói, của chúng ta đều là xuất chúng mà...": 90:
Nghe Nghê Thường nói xong Lưu Phong có chút dở khóc dở cười. Có lẽ sư tôn Nghê Thường tức giận vì bị người ta nói vậy a. Nếu sớm biết như vầy Lưu Phong đã đem vưu vật này mà ca ngợi vẻ hoàn mĩ và sự đầy đặn lên tận mây xanh rồi.
Nhìn bộ ngực no tròn của nữ nhân rung rinh rung rinh theo nhịp thở, tâm thần Lưu Phong không khỏi chấn động. Hận không thể dùng miệng ngoạm hết nụ hoa bé nhỏ kia.
"Có thấy được không?" Nghê Thường dồn dập hỏi, thanh âm rõ ràng phảng phất vẻ nũng nịu.
"Oh, thấy được. Thấy được rồi. Rất lớn. Rất nổi bật, rất đẹp a!" Lưu Phong khen vài câu, run rẩy vươn người rồi giơ tay thấp giọng hỏi: "Sư tôn, đồ nhi có thể sờ một chút không?"
"Không được, tiểu sắc lang—!"
Ngay khi tay Lưu Phong sắp đến gần vưu vật gần như nảy nở hoàn mĩ ngay trước mắt hắn thì Nghê Thường mau chóng đẩy tay hắn ra, giận dữ hét lên một tiếng: "Xú tiểu tử, ngươi muốn chết. Ai cho ngươi nhìn ta mê mẩn như vậy."
Lưu Phong cảm thấy một trận buồn bực, không phải nàng nâng lên cho ta xem sao?
"Là sư tôn cho đồ nhi xem!" Lưu Phong thấy mình phải nhắc cho Nghê Thường nhớ ra một chút nếu không thật oan uổng a.
"Nói bậy." Nghê Thường không khỏi không khoa trương: "Xú tiểu tử, ngươi muốn ăn đòn. Ta như thế nào lại. Như thế nào. khẳng định không phải ta cho ngươi xem."
Lưu phong dở khóc dở cười, bãn lĩnh của sư tôn Nghê Thường khi trợn mắt nói vớ vẩn cũng không nhỏ a. Rõ ràng chính nàng cho hắn xem, kết quả bây giờ lại nói không thừa nhận.
"Chính là sư tôn cho đồ nhi mà." Lưu Phong đúng là đạt đến trình vô sỉ cao thủ.
Lưu phong cũng không biết, trước đó Nghê Thường cho hắn xem vì bị giận dữ đến mụ đầu. Chỉ là muốn chứng minh cho hắn biết điện nước gì gì đó của mình không có nhỏ a. Đó chỉ là một dạng hành vi vô ý thức.
Hoàn toàn là vô thức, ai ngờ lại khiến cho Lưu Phong hiểu lầm ý tứ của Nghê Thường.
"Sư tôn, là đồ nhi không đúng, đồ nhi không phải cố ý. Ai bảo cái kia của người lại đẹp như thế." Cùng nữ nhân nói đạo lý thì tuyệt không có khả năng, Lưu Phong đành chủ động đứng ra gánh vác trách nhiệm.
"Còn không mau xoay đi chỗ khác—!" Nghê Thường nghe được Lưu phong ca ngợi đồ của mình đầy đặn như vậy, trong hai mắt bất chợt hiện lên một vẻ vui mừng. Nhưng mà ngoài miệng vẫn hung hăng như trước.
Lưu Phong vội tạo một khuôn mặt khốn khổ, tội nghiệp nói: "Sư tôn, chân đồ nhi đau lắm, bằng không người đỡ đồ nhi vậy?".
Nghê Thường do dự một chút rồi gật đầu đồng ý. Nhưng mà thân thể lại chìm sâu xuống nước hơn một chút để đem hai bình sữa no tròn của mình giấu vào trong nước. Rồi sau đó mới tiếp tục đỡ lấy Lưu Phong.
"Phong Nhi, ngươi mau nhắm mắt lại—!" Nghê Thường cắn răng nói: "Sự tình hôm nay ngươi không được nói cho bất kì ai biết, nếu không ta sẽ không tha cho ngươi—!"
"Dạ. dạ. sư tôn dạy chí phải a!"
"Sao vẫn còn chưa nhắm mắt?" Nghê Thường thấy hai mắt Lưu Phong như đạo tặc nhìn chằm chằm xuống dưới nước, trong lòng không khỏi cảm thấy thẹn thùng.
"Đồ nhi rất sợ bóng tối—!" Lưu Phong nói không chút xấu hổ: "Đồ nhi chỉ che hai mắt được không?" Nói xong hắn liền đưa bàn tay che kín hai mắt của mình, nhưng giữa những ngón tay vẫn có các khe hở nhỏ. Chỉ cần một khe hở nhỏ cũng đủ cho Lưu Phong thấy rất rõ rồi. Kì thật che như vậy lại có tác dụng tụ ánh sáng lại càng khiến cho Lưu Phong nhìn thấy rõ hơn.
Nghê Thường thấy Lưu Phong lấy tay che mắt thì cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều. Một mặt vẫn cảnh giác trông chừng Lưu Phong, mặt khác dùng cánh tay còn rỗi kéo kéo nội khố tứ giác vài cái.
Nước suốt rất trong mà Lưu Phong lại tụ ánh sáng để nhìn trộm nên tự nhiên mơ hồ thấy được từng sợi lông đen tuyền của Nghê Thường.
"Thật nhiều a—!"
Lưu Phong theo bản năng bật tiếng khen.
Nghê Thường nghe vậy, lập tức hiểu ra. Tên tiểu tử thúi này chẳng những không có nhắm mắt gì cả mà ngược lại càng ứng biến chọc tức mình thêm. Thậm chí từ trên người mình hắn còn thấy rất rõ.
Nghê Thường nhất thời nổi cơn thịnh nộ, tay thon giơ lên nhằm ngay mắt Lưu Phong đánh tới.
Ái chà, tiểu sư phụ thực sự tức giận rồi sao. Lưu Phong thầm kêu không ổn, sợ chính mắt mình bị chọc vào nên vội vàng phi thân nhảy dựng lên. Cũng bất chấp xuân quang gì đó phơi bày mà nhảy ra khỏi suối nước nóng.
Nghê Thường tức giận có thừa, hướng Lưu Phong đánh ra một đạo linh quang (tia sáng kì dị).
Lưu Phong cảm ứng được đạo linh quang đánh tới, đột nhiên nảy ra một ý. Làm như bị đánh trúng, phịch một tiếng rơi từ trên không xuống đất.
Nghê Thường thấy vậy, toàn thân run rẩy như bị đau đớn. Bấy giờ mới tỉnh táo trở lại mà vội phi thân lên bờ. Mặc loạn quần áo lên người rồi chạy nhanh tới ôm Lưu Phong vào lòng la lớn: "Phong nhi, ngươi thế nào rồi, đừng làm ta sợ mà." Nghê Thường cố gắng hồi tưởng lại hành động của mình khi nãy. Mặc dù đang lúc thịnh nộ có thừa nhưng việc nàng công kích Lưu Phong rõ ràng đa phần là bản chất đùa bỡn. Về điểm này thì sức lực căn bản là không đủ làm cho Lưu Phong phải chịu vết thương nhẹ nào, càng không nói đến chuyện làm hắn hôn mê bất tỉnh.
Mặc dù Nghê Thường hiểu được như vậy. Nhưng nay rõ ràng chứng kiến Lưu Phong hôn mê làm toàn thân không ngừng run lên, có một nỗi sợ hãi không nói ra được tràn ngập trong lòng. Thiên hạ bao la, chuyện gì cũng có thể phát sinh ra được. Có lẽ việc của Lưu Phong hôm nay là một chuyện ngoài ý muốn.
Nghĩ đến đây, cảm giác của Nghê Thường càng trở nên căng thẳng: "Phong nhi, ngươi mau tỉnh lại, đừng dọa ta nữa—!" Nghê Thường sắc mặt tái nhợt, đau đớn nói: "Phong nhi, ngươi vạn lần không được có chuyện gì a. Nếu ngươi xảy ra chuyện gì bất trắc, sư tôn cũng không thiết sống nữa."
"Sư tôn, đồ nhi không sao, người không cần lo lắng." Lưu Phong từ từ mở mắt trông có vẻ vô cùng yếu ớt, nhỏ giọng an ủi Nghê Thường.
Nghê Thường thấy Lưu Phong tỉnh lại, sắc mặt tức thì dịu đi rất nhiều, vui mừng nói: "Thật tốt quá. Phong nhi, ngươi không có chuyện gì là tốt rồi. Phong nhi, là sư tôn không đúng, sư tôn không nên đánh ngươi."