"Nói đi?"-Lão hoàng đế gật đầu, sau đó nghiêng đầu nhìn Lưu Phong. Lão chậm rãi nói: "Hôm nay gọi khanh tới vốn muốn nói chuyện viễn chinh. Bất quá bây giờ nói chuyện khác cũng được? Từ khi Mã hoàng hậu qua đời, trẫm đã lâu không cùng người khác nói chuyện vui như hôm nay?" "Nếu đã như vậy, vi thần bạo gan xin có lời muốn nói..."-Lưu Phong quay đầu lại, hắn nhìn vào lão hoàng đế, ánh mắt hơi trầm xuống: "Bệ hạ, nếu người vẫn còn yêu mến với thái tử điện hạ, vì sao lại không bỏ qua cho thê tử của hắn một lần? Thái tử phi mặc dù phạm sai lầm lớn, nhưng nàng cũng có điều bất đắc dĩ. Bệ hạ, vi thần nghe cẩm y vệ trình báo, chuyện Thái tử phi phái người ám sát bệ hạ có một chút khó hiểu. Thật ra Thái tử phi là bị người ta bức bách. Có người dùng Hoàng Thái Tôn uy hiếp Thái tử phi. Làm một người mẹ, Thái tử phi không còn lựa nào khác. Xin hoàng thượng minh giám." Hoàng đế quay đầu lại nhìn, nhìn Lưu Phong đầy thâm ý, lão lạnh lùng nói: "Tại sao ái khanh lại cầu xin giúp nàng ta? Ái khanh, ta thật sự không hiểu rõ, không phải giữa các khanh có quan hệ gì không bình thường sao?" Lưu Phong nghe vậy liền biến sắc. Hắn nghiêm chỉnh nói: "Bệ hạ, vi thần cùng Thái tử phi bởi vì có quan hệ với Tứ sư tôn nên có gặp gỡ vài lần. Bất quá chuyện lần này bệ hạ nên lấy quốc gia làm trọng. Vi thần nghĩ chúng ta nên tìm ra kẻ chủ mưu đứng ở phía sau, như vậy mới có thể vĩnh viễn loại bỏ đưọc những lo lắng sau này." "Không sai..."-Lão hoàng đế chậm rãi nói, từ trong mắt lộ ra một tia lạnh lẽo: "Nhưng Điềm Nhi không nói điều gì khiến ta không thể nào tra xét được." Lưu Phong vội vàng nói: "Bệ hạ, kỳ thật không phải Thái tử phi không nói. Mà căn bản nàng không biết. Căn cứ vào những gì thần đã điều tra, người thần bí kia chúng ta vẫn chưa biết rõ là ai." Thân thể lão hoàng đế hơi chấn động, trong đôi mắt thâm thúy hiện lên một tia lo lắng. Bất quá, thần sắc hắn rất nhanh khôi phục lại bình thường. Chính xác mà nói, lão tin những lời Lưu Phong nói. Thái tử phi không phải không muốn nói mà thực ra nàng không biết. Về phần nàng làm bộ tỏ ra cao thâm khó lường là vì muốn trả thù lão. Lão hoàng đế biết Thái tử phi muốn chính mình chịu thống khổ. Lão hoàng đế trầm giọng nói: "Theo khanh ta nên làm như thế nào với Điềm nhi?" Lưu Phong lạnh nhạt nói: "Miễn tội cho nàng, tiếp tục để nàng làm chủ Đông Cung." "Bệ hạ, có chuyện sợ người bây giờ còn không biết. Thời gian thái tử phi bị giam vào lãnh cung, Đông cung hoàng thái tôn đã bị thần bị nhân bắt giữ. Cho nên vi thần mới khẩn thỉnh bệ hạ miễn tội cho Thái tử phi. Để nàng nhanh chóng xử lý nguy cơ của Đông Cung. Nếu không sẽ không kịp..."-Lưu Phong cũng không có nói dối. Tình huống bây giờ, hư hư thật thật mới là tốt nhất. Thời cơ vạch để trần chân tướng vẫn chưa tới. Lão hoàng đế nghe vậy thì kinh ngạc vô cùng. Lạnh lùng nói: "Có chuyện này sao? Tại sao ta một chút tin tức gì cũng không biết?" Lưu Phong nghiêm chỉnh nói: "Bệ hạ, điều này chính là sự thật, kỳ thật vi thần cũng là nhờ Thái tử phi nhắc nhở, cẩn thận tìm hiểu mới phát hiện ra." "Ồ. Là như thế."-Lão hoàng đế vốn đang suy nghĩ tổ chức tình báo của Lưu Phong cư nhiên siêu việt hơn chính mình, giờ nghe hắn nói như vậy trong lòng hắn nhất thời cũng thấy thoải mái hơn. Có Thái tử phi nhắc nhở, tự nhiên không khó phát hiện ra. Dù sao nàng so với người khác biết nhiều hơn cả. Lão hoàng đế nhìn mặt hồ yên tĩnh, ánh mắt dừng lại trên thân con chim nước trên hồ, lão trầm tư một chút rồi nói: "Ái khanh, khanh phải chịu trách nhiệm những lời khanh nói hôm nay. Bởi vì, khanh đã xin ân xá cho một trọng phạm muốn ám sát trẫm..."-Mặc dù lão hoàng đế tin lời Lưu Phong nói. Nhưng trong lòng đối với Thái tử phi vẫn còn cảnh giới như trước. Ít nhất, thái độ của nàng đối với hắn có vấn đề. Hơn nữa, hắn hiểu được chuyện này không hề đơn giản nhưng những lời Lưu Phong nói. Bất quá, điều hắn lo lắng nhất chính là không thể để Đông Cung rơi vào tay của kẻ khác. "Kẻ thần bí kia cuối cùng là ai?"-Lão hoàng đế có chút đau đầu. "Vậy khanh truyền dụ chỉ của trẫm, miễn tội cho Điềm Nhi, bất quá khanh nói với nàng tốt nhất thành thật một chút. Nếu không ta tuyệt không dung tình."-Lão hoàng đế chăm chú nói. Lưu Phong một bên yên lặng cẩn thận quan sát vẻ mặt dữ tợn của Lão hoàng đế, hắn biết lão sẽ giết Thái tử phi. Bởi vì trong mắt lão hắn thấy được sát khí nồng đậm. "Ái khanh. Chuyện viễn chinh, khanh phải chuẩn bị cho thỏa đáng. Trẫm sẽ cấp cho khanh năm vạn Tường Long Quân, khanh hài lòng chứ?"-Ngừng một chút, Lão hoàng đế thay đổi câu chuyện. Lưu Phong gật đầu nói: "Bệ hạ yên tâm, tám ngàn binh Thần Thánh Quân Đoàn của thần đã tập kết xong, có thể xuất phất bất kì lúc nào." "Ân. Tốt lắm."-Lão hoàng đế khen ngợi Lưu Phong một tiếng, chậm rãi nói: "Ái khanh, quốc khố hiện giờ không dư giả lắm, quân lương cho lần viễn chinh lần này của Thần Thánh Quân Đoàn phiền khanh tận lực nghĩ biện pháp đi nha? Nếu thật sự không được, trẫm sẽ cố tìm ra biện pháp khác?" Ta ngất. Có ai bóc lột hơn lão này chứ, phái binh cho chiến tranh cũng không đồng ý, ngay cả quân lương cũng không chịu xuất. Quỷ hút máu a, Lão hoàng đế này mới chân chính là quỷ hút máu. Tính toán hay thật, ta cũng không muốn tranh với ngươi, ta sớm đã có tính toán về cuộc viễn chinh lần này. "Bệ hạ, quân lương vi thần sẽ cố gắng lo liệu, thần chỉ mong bệ hạ đáp ứng thần một thỉnh cầu?" Lão hoàng đế chuyển ánh mắt về phía Lưu Phong, vẻ mặt thể hiện sự khinh bỉ. Chỉ về điểm quân lương này mà ngươi có thể lo liệu được, tiểu tử ngươi bây giờ chính là người giàu nhất trong nước rồi. "Nói đi, thỉnh cầu gì, chỉ cần thấy hợp lý, có lợi cho cuộc viễn chính trẫm đều đáp ứng cho khanh."-Lão hoàng đế lạnh nhạt nói. Hắn muốn nhìn xem, Lưu Phong muốn nhân cơ hôi chiếm lấy chỗ tốt gì. Lưu Phong nói: "Bệ hạ, vi thần muốn xin bệ hạ chấp nhận cho Thần Thánh Quân Đoàn có thể tiến hành cướp đoạt tài sản ở Cao Lệ và Phù Tang?" "Là chuyện này?"-Lão hoàng đế dường như có chút ngoài ý muốn. Lời thỉnh cầu của Lưu Phong tựa hồ không có tốt lắm, hai quân giao chiến, kẻ thắng đoạt chiến lợi phẩm vốn là chuyện bình thường. "Bệ hạ. Ý của vi thần là Thần Thánh Quân Đoàn sẽ lấy toàn bộ chiến lợi phẩm đem về Phong Thành mà không cần sung công?"-Lưu Phong nhắc nhở một tiếng. Không tới một vạn người, ngươi có thể lấy bao nhiêu chiến lợi phẩm đây. Huống hồ hắn chỉ cần chiến thắng, còn lại hắn cũng chẳng cần đồ vật gì. Huống hồ tiểu quốc có thể có đồ vật gì tốt đây? "Tốt! Trẫm chuẩn tấu. !" Lão hoàng đế mỉm cười, lão chăm chú nhìn Lưu Phong hỏi: "Ái khanh. Nếu không khanh có thể nói yêu cầu khác, như vậy trẫm thấy như thế hình như đối với khanh có chút thua thiệt." Trời đất ạ, quỷ hút máu cũng có lúc áy náy sao? Lưu Phong đang chuẩn bị nói. Nhưng không nghĩ được lão hoàng đế đã nói trước: "Quên đi, trẫm biết ái khánh một lòng vì quốc gia, ta cũng không ép khanh nữa. Tránh cho tinh thần tính tích cực của khanh bị đả kích. Ái khanh, sau khi chiến thắng trở về, ta sẽ ban chiếu khắp đế quốc, ca ngợi công tích của khanh." Ta ngất. Lưu Phong đang chuẩn bị nói ra yêu cầu của mình. Đúng là dối trá. Ngươi sao có thể vô sỉ như thế chứ. Bất quá cẩn thận suy nghĩ lại, ban chiếu khắp cả nước để khen ngợi cũng không tồi. Đúng rồi, ít nhất còn có thể tăng thêm thêm một ít thanh danh của mình. Chỉ là. Điều này chỉ có khi hắn chiến thắng trở về. Lão hoàng đế này đúng là tinh anh trong tinh anh của "(Vô sỉ) đạo tặc". Sự việc đã đến như thế này, Lưu Phong cũng chỉ đành quyết định trợ giúp Lão hoàng đế đánh thắng trận chiến khốc liệt này. Nói thật, đối với việc tạo thanh thế cho cuộc viễn chinh lớn này. Lưu Phong bản thân kỳ thật không tán thành lắm, chiến tranh chẳng những làm cho máu chảy đầu rơi, mà lãng phí nhiều tiền bạc. Nói cho đến cùng thì thắngng lợi của chiến tranh đối với dân chúng thì chưa chắc đã là chuyện tốt. Chiến tranh hao phí rất nhiều quốc lực và kim tiền. Trong thời kỳ này, tiền bạc của quốc gia đều cũng do đoạt từ trong tay dân chúng. (Thông qua thuế má (NB)) Cho nên mới nói chiến tranh đối với dân chúng mà nói, bất kể thắng hay bại, đều là một trường tai nạn. Đương nhiên, Lưu Phong cũng chỉ cảm khái một chút, hắn còn chưa đủ năng lực để ngăn cản chuyện này. Có một số việc, không phải hắn có thể điều khiển được. Huống hồ, tư tưởng căm ghét chiến tranh ở kiếp trước kia cũng không thể khiến hắn đi ngăn cản. Lão hoàng đế chậm rãi nói: "Ái khanh, khanh nói xem lần này chúng ta nắm được bao nhiêu phần thắng?" Không đợi Lưu Phong trả lời. Lão hoàng đế lại tiếp tục nói: "Bây giờ, trẫm không thể thất bại được, trẫm không còn thời gian tiếp tục chờ đợi nữa." Trong lòng Lưu Phong hơi lo lắng, suy nghĩ một chút, hắn nói: "Bệ hạ. Thần tin rằng chúng ta nhất định chiến thắng." Lão hoàng đế nhìn hắn một cái, ánh mắt đảo một vòng cuối cùng nhìn xuống mặt hồ yên tĩnh, lão thản nhiên nói: "Ái khanh, cuộc viễn chinh này đối với trẫm và đế quốc đều quan trọng vô cùng. Trẫm hy vọng khanh toàn lực trợ giúp trẫm. Khanh giúp trẫm đánh thắng trận này, sau này trẫm nhất định sẽ trọng thưởng cho của khanh." Lưu Phong vội nói: "Bệ hạ nói quá lời. Vì bệ hạ, của đế quốc chính là trách nhiệm của thần." Lão hoàng đế thâm sâu nói: "Ái khanh, trẫm không phải là hôn quân. Đối với thần tử có công, trẫm nhất định sẽ có trọng thưởng, dương nhiên trẫm sẽ không nương tay cho bất kỳ thần tử nào có dã tâm." Nói xong, khuôn mặt hắn lại đột nhiên hiện lên một tia tự giễu: "Điềm nhi bị giam vào lãnh cung, rất nhiều bá quan có ý kiến với ta. Bọn chúng đều cho rằng ta quá vô tình. Bọn chúng đâu có biết rằng, Điềm nhi phạm phải trọng tội như thế nào. Ái khanh, việc này khanh chắc quá rõ rồi, trẫm có phải là cái loại hôn quân không có nhân tình hay không?" Nói đến đây, Lão hoàng đế quay mặt lại, chăm chú hỏi: "Ái khanh, khanh cũng không cần cố kỵ gì, trong lòng khanh nghĩ như thế nào hãy nói ra cho trẫm nghe. Trẫm sẽ không trách khanh." Lưu Phong lạnh nhạt đáp: "Bá quan đều hiểu lầm bệ hạ, thần tin tưởng bọn họ sớm muộn gì cũng hiểu được." "Chỉ mong là thế."-Lão hoàng đế ngữ khí mặc dù rất bình tĩnh, nhưng trên mặt lại có một tia kích động. Hiển nhiên đối với bá quan hoài nghi mình, trong lòng Lão hoàng đế vẫn rất tức giận. "Ái khanh, chúng ta nói lại việc kia."-Nói đến đây, Lão hoàng đế ánh mắt thu liễm. quay đầu nhìn chằm chằm Lưu Phong, trầm giọng nói: "Bá quan đều cũng nói khanh muốn tạo phản? Khanh muốn làm hoàng đế? Khanh cho rằng ta có tin không?" Ta ngất. Cái bọn chỉ sợ thiên hại không đại loạn kia. Chỉ biết lén lút tố giác. Mẹ kiếp, có cơ hội lão tử nhất định phải giáo huấn bọn chúng một chút. "Bệ hạ. Thần không dám."-Lưu Phong khom người nói: "Mong bệ hạ minh giám, vi thần tuyệt không có ý này." Lão hoàng đế nhìn vẻ mặt sợ hãi của Lưu Phong, đột nhiên nở nụ cười rất vui vẻ, có thể khiến cho Lưu Phong sợ hãi đây là chuyện thú vị cỡ nào chứ. "Ha ha!"-Lão hoàng đế nhẹ nhàng vỗ vai Lưu Phong, lão nói: "Ái khanh không cần kinh hoảng, đối với lời nói của bọn thần tử kia, trẫm tự có suy nghĩ của riêng mình. Trẫm không cho rằng khanh có ý định tạo phản." Nói đến đây, Lão hoàng đế nghiêm mặt nói: "Nếu khanh là hoàng tử, ta nhất định tin tưởng. Nhưng khanh bây giờ chỉ là một ngoại thần, trẫm tuyệt đối sẽ không tin tưởng. Tình huống của Hoa Hạ đế quốc chúng rất đặc biệt không giống với các quốc gia khác, nếu không có thân phận hoàng thân quốc thích thì dù khanh có nắm trong trong tay trọng quyền cũng không có cách nào được sự ủng hộ của dân chúng trong đế quốc, quân nhân cũng sẽ không đáp ứng. Tóm lại, đó là một chuyện mà không cách nào làm được." Lưu Phong nghe được những điều Lão hoàng đế nói cho mình, đồng thời cũng an tâm hơn. Đáng tiếc là hắn vẫn chưa biết Lưu Phong chẳng những có thân phận hoàng tộc, mà lại chính là Thái Tôn chân thật. Lưu Phong âm thầm cảm thấy may mắn, may mà thân phận hắn chưa bại lộ, nếu không hắn đã trở thành đối tượng đề phòng của Lão hoàng đế. "Ái khanh. Không nói dối khanh, lúc đầu trẫm phái khanh đi Phong Thành là có ý kiềm chế khanh, lại không nghĩ rằng Phong Thành trong tay khanh lại có biến hóa trở nên phồn hoa như vậy."-Lão hoàng đế tựa hồ đang mở rộng tấm lòng: "Lần này đích thân Thần Thánh Quân Đoàn của khanh xuất chinh. Thứ nhất trẫm không muốn kinh đô không xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Thứ hai, trẫm hy vọng khanh trợ giúp trẫm. Hơn nữa trẫm hy vọng khanh lập được quân công, để làm cho thần tử đế quốc, dân chúng đế quốc thấy được sự trung thành của khanh. khanh có hiểu không?" Thần sắc Lưu Phong có chút lạnh, vội nói: "Bệ hạ. Vi thần hiểu. Xin người yên tâm, lần viễn chinh này thần nhất định dốc hết toàn lực." "Được. Nghe khanh nói những lời này trẫm cũng an tâm."-Lão hoàng đế có vẻ như rất hài lòng trước thái độ này của Lưu Phong.