Kim Giáp Thần Nhân thấy đao đầu tiên không bị đối thủ dễ dàng hóa giải thì nhanh chóng lao tới gần Lưu Phong đang di chuyển, Hoàng Kim đại đao hung hăng nhằm ngay tiểu phúc Lưu Phong mà chém tới. Lưu Phong thân hình chợt biến ảo, sử dụng Thất Tinh Bộ linh xảo tránh khỏi. Sau đó, Hạo Thiên Kiếm hướng bàn tay cầm đao của Kim Giáp Thần Nhân mà công kích, hắn thầm vui mừng, chắc sẽ dễ dàng ép đối phương buông đao. Kim Giáp Thần Nhân lại đột ngột biến chiêu, Hoàng Kim đại đao biến ảo thần kì nhắm thẳng về phía đầu của Lưu Phong mà chém. Lưu Phong vội nhún mình trên không, thân thể bay lên, né được Hoàng Kim đại đao, ngay lập tức trả lại một kiếm hiểm ác hướng tới đỉnh đầu của Kim Giáp Thần Nhân. Một cỗ kình khí mạnh mẽ từ trong cơ thể Kim Giáp Thần Nhân phát ra, kình khí hướng thẳng Hạo Thiên Kiếm đỡ lấy một kiếm này của Lưu Phong. Lưu Phong cảm thấy nao nao trong lòng, hắn vội nhảy lui về phía sau. Tiếp đó lại lập tức tiến tới xuất kiếm đánh tới Kim Giáp Thần Nhân. Kim Giáp Thần Nhân dùng Hoàng Kim đại đao đón đỡ kiếm của Lưu Phong, đồng thời tung một cước độc địa vào mặt của Lưu Phong. Lưu Phong vội nhún mình lên, nhưng chân của Kim Giáp Thần Nhân đã tới, chỉ nghe ""phanh"" một tiếng, Lưu Phong bị một cỗ cự lực bắn ngược trở lại. Tên đối thủ này quả nhiên là khó xơi! Ngay khi Lưu Phong đang cảm khái thì Kim Giáp Thần Nhân đã lại huy vũ Hoàng Kim đại đao chém tới Lưu Phong với tốc độ cực nhanh khiến Lưu Phong cũng phải sững sờ, không kịp nghĩ hán đành hoảng hốt nhảy lùi lại né tránh, thế nhưng vẫn chậm một bước, cánh tay phải lạnh toát, thì ra tay áo đã bị một đao chém rách. Kim Giáp Thần Nhân chiếm được thế thượng phong không cho đối thủ chạy thoát, nhanh tróng truy sát, Hoàng Kim đại đao đột nhiên chém xuống. Lưu Phong không kịp né tránh, chỉ còn các nghạnh đỡ. Lưu Phong hạ quyết tâm, Tam đại nguyên anh đồng thời phát lực, Hạo Thiên Kiếm kêu lên ông ông, chợt lóe sáng, bạo phát một đạo kiếm quang vàng rực nghênh tiếp đòn đánh của đối phương. "Oanh. . Oanh!" Theo tiếng nổ vang lên, hai binh khí va chạm với nhau thật mạnh. Một lực lượng cực lớn khiến cả hai văng ra xa. Lưu Phong bị kình khí đánh vang ra ngoài. Toàn thân mềm nhũn ngã sấp xuống đất. Kim Giáp Thần Nhân chỉ lùi lại mấy bước, hắn vẫn vững vàng ổn định thân hình, sau đó tức tốc tiến về phía trước, Hoàng Kim đại đao vung lên lại nhằm về phía Lưu Phong, âm thanh lãnh khốc: "Nhanh rời đi, nếu không. giết không tha!" Lưu Phong mặc dù bị thương nhưng trong lòng không hề kinh hoảng, hắn bình tĩnh, yên lặng điều tức, thầm dò xét thân thể, thấy rằng thương thế của mình cũng không mấy đáng ngại. "Tiểu tình nhân, ngươi không sao chứ. Lần sau nên cẩn thận, không nên dễ dàng nhận thua. Nếu không, sau này ta sẽ khinh thường ngươi." Bạch Khiết lại khích tướng (eo lại đi mô kich-DG) "Phong nhi, không nên cố quá." Bên kia Mộ Dung phu nhân cũng hô lên. Mẹ nó, tự nhiên cùng lúc bị hai người đàn bà khinh thường. Lưu Phong hai mắt phóng ra hàn quang, sát khí ngập trời. Thân thể dũng mãnh vội xê dịch, nhanh chóng tránh thoát khỏi một đao của Kim Giáp Thần Nhân, Lưu Phong lạnh lùng nói: "Ta không hề bại, chúng ta tái chiến." Kim Giáp Thần Nhân huýt một tiếng sáo, không nói gì, Hoàng Kim đại đao liền giơ lên, từ trên cao chém xuống, phát ra kinh quang sáng rực một vùng, trực tiếp chém thẳng đến Lưu Phong. Lưu Phong nào dám chậm trễ vội vàng thi triển Thất Tinh Bộ pháp né tránh, vất vả lui về phía sau. Thật khó khăn mới thoát khoải một đao này. Đoạn Lưu Phong xoay người nhảy lên, một kiếm bổ tới. Trực tiếp công kích vào chỗ yếu hại của đối phương. Kim Giáp Thần Nhân nhoài người về sau, khi kiếm đã tới gần người, Hoàng Kim Đại Đao liền chém mạnh về hướng Lưu Phong. Lưu Phong lại vội vàng thối lui, tránh thoát công kích trí mạng này, trong lòng một cỗ ngạo khí vọt lên cao, hắn lướt người tới trước, chém mạnh một kiếm xuống. Kim Giáp Thần Nhân nhanh chóng di chuyển, khua đại đao lên ngăn lấy Hạo Thiên Kiếm của Lưu Phong đang chém tới. Nhưng trong thời khắc này, tay trái Lưu Phong lại xuất hiện một thanh nhuyễn kiếm (kiếm mềm), một kiếm quang màu vang lóe ra hướng thẳng ngực của Kim Giáp Thần Nhân đâm tới. "Phanh!" Một âm thanh vang lên, Kim Giáp Thần Nhân bị đâm trúng liền văng ra ngoài. "Tiểu tử kia, ngươi đã vượt qua kiểm tra, có thể mang theo hai người đàn bà kia vào bên trong." Vào lúc này, từ trong hư không truyền đến một thanh âm già nua. Kim Giáp Thần Nhân cũng như không có việc gì, từ từ đứng lên, hiển nhiên một kiếm của Lưu Phong đối với hắn chẳng có tổn thương gì. Con mẹ nó, Thần linh nơi này quả nhiên lợi hại. "Khoan đã, hai người đàn bà. chẳng lẽ Bạch Khiết đang ở trong ta hắn cũng biết." Lưu Phong hơi kinh hãi. "Đừng do dự, nhanh lên một chút, mang các nàng đến đây." Thanh âm già nua lại vang lên thúc giục Lưu Phong. Lúc này, Mộ Dung phu nhân cũng đã đi tới, cả hai mắt quan sát trái phải, trong lòng nàng rất kỳ quái, thầm nghĩ, hắn còn dẫn theo người đàn bà nào khác? Bí mật về Bạch Khiết đương nhiên không thể để cho Mộ Dung phu nhân biết được, Lưu Phong vội nói: "Ta cũng không biết tại sao hắn lại nói như vậy, hay là chúng ta vào xem thử đi?" Mộ Dung phu nhân mặc dù vẫn còn hoài nghi, nhưng nàng cũng không nhìn ra Lưu Phong giấu người đàn bà kia ở nơi nào. "Phu nhân, để ta dìu người." Lưu Phong muốn nắm lấy tay nàng, nhưng Mộ Dung lại cau mày, khước từ: "Nơi đây rất sáng sủa, không cần đâu." Hồi nãy còn phụ thuộc vào ta, cái này không phải là "Vắt chanh bỏ vỏ sao" (Vn hóa câu này cho nó hay). Khi cần người thì khẩn trương nhờ ta giúp, bây giờ thì làm cao. Đàn bà đúng là đồ vong ơn phụ nghĩa. (oh yes! keke) Trong khi đang nghĩ về điều này, hai người đã bước vào cửa lớn có Kim Bích huy hoàng. Khắp nơi đều là những ánh kinh quang sáng, xung quang toàn là kim quang sáng phát ra từ thạch bích. Một âm thanh trầm muộn truyền đến, ở giữa đại điện có một pho tượng Hoàng Kim khá lớn tựa hồ đang giật mình, thanh âm già nua vang lên: "Đúng rồi, quả nhiên nhiên là thượng cổ thần binh, thật không ngờ, chỉ là lực lượng của người quá thấp kém, căn bản không thể nào phát huy chân chánh sức mạnh của Hạo Thiên Kiếm. Hạo Thiên Kiếm ở trong tay ngươi cũng như là bị chà đạp, lu mờ." Lưu Phong trong lòng nổi lên một trận buồn bực, có chút tư vị khó chịu, hắn nói: "Ta nói vị. lão gia này, ngươi nói chuyện cũng nên có chút tôn trọng người khác chứ." Vì cái gì mà gọi là lão gia? Nguyên nhân vì không thấy hắn, chỉ nghe thanh âm hắn rất già. "Ha ha, tiểu tử kia, không ngờ người ngang nhiên dám nói với ta như vậy, ngươi không sợ ta sao?" Pho tượng Hoàng Kim đôi mắt tựa hồ như hơi bất ngờ, đang ngưng thần nhìn Lưu Phong. Lưu Phong hướng pho tượng Hoàng Kim chắp tay một cái, hắn nói: "Tại hạ Lưu Phong, vị. này là Mộ Dung phu nhân, xin hỏi ngươi có thật sự là Thần linh hay không?" Pho tượng Hoàng Kim lẳng lặng nhìn Lưu Phong trong chốc lát, nói: " Không sai, ta chính là thượng cổ Thần linh. Bất quá, ngươi bây giờ thấy chỉ là một tia thần thức ta lưu lại đây mà thôi." "Ngươi nói đúng, nếu gặp nhau tất là có duyên." Pho tượng Hoàng Kim chậm rãi nói: "Ngươi tu luyện công pháp có vẻ rất đặc biệt, tương lai nhất định sẽ hình thành bảy Nguyên Anh, dẫn đến Bắc Đẩu Lực. Bắc Đẩu Lực, a không nghĩ tới trong loài người còn có sự thần kỳ như thế." Lưu Phong thầm giật mình. Lão già kia ánh mắt thật độc đáo, cư nhiên chỉ bằng một cái liếc mắt là có thể nhìn thấu mình. Bên cạnh, Mộ Dung phu nhân cũng thực sự giật mình, hôm nay nàng mới biết được Lưu Phong, hắn quả nhiên có tu vi bảy nguyên anh. Tiểu tử này vẫn còn là con người sao? Bất quá thế cũng tốt, hôm nay xem như ta lại biết thêm một bí mật của hắn. "Ta nói Thần linh tiên sinh, có thể nói sao ngươi lại ở nơi này không? Sao ngươi lại có quan hệ với Huyết tộc." Lưu Phong vẫn hỏi về vấn đề hắn đang thắc mắc. Pho tượng Hoàng Kim nghe thấy thế liền không giấu giếm, kể hết thân phận lẫn tao ngộ gặp phải cho tới tình huống bây giờ, tất cả đều kể cho Lưu Phong và Mộ Dung phu nhân nghe. Lưu Phong lẳng lặng lắng nghe, không nói lời nào, cho đến khi pho tượng Hoàng Kim nói ra hết thảy toàn bộ, hắn mới thở dài một hơi, nói: "Thì ra là như thế. người sở dĩ lưu lại thần thức ở chỗ này. Là vì chờ đợi người có duyên! Nhưng, thời gian người ước định ban đầu đã trôi qua cả ngàn năm, chẳng lẽ người còn phải đợi sao?" Mẹ kiếp, vị Thần linh này quả là ngốc nghếch, chỉ vì một lời hứa mà chờ đợi cả ngàn năm đằng đẵng. Pho tượng Hoàng Kim gật đầu, nói: "Đúng là như thế. Bất quá, ta nói thẳng ngươi cũng không phải người ta chờ đơi, người có duyên." Sự thật, Hoàng Kim pho tượng không còn sở hữu nhiều thần lực lắm, phỏng chừng hắn tồn tại không còn được bao lâu nữa sẽ hoàn toàn tiêu tán. Về cái ước định kia chắc cũng không thành. Mẹ kiếp, đương nhiên là không phải. Dựa theo lời ngươi nói, ngươi chờ đợi người có duyên xuất hiện từ ngàn năm trước, nếu thế thì ta là yêu quái à. Lưu Phong phát hiện Thần linh cũng không phải vạn năng. Nếu không hắn cũng sẽ không phải chờ đợi đằng đẵng suốt cả ngàn năm ở đất Ô Long này. "Ô, là vậy à. Vậy ngươi tiễn ta rời cửa nha?" Lưu Phong không cho là đúng, hắn bĩu môi nói. Nói xong Lưu Phong xoay người chuẩn bị rời đi. "Khoan đã, các người không thể đi." Pho Tượng Hoàng Kim đột nhiên nóng nảy. Mặc dù không đợi được người có duyên, nhưng ít ra cũng đã có ba người tới. Tiểu tử này nói như thế nào cũng có lực lượng mạnh hơn hẳn những người bên ngoài. "Ha ha, Thần linh tiên sinh, nếu chúng ta đã không phải là người mà lão chờ đợi, người có duyên, chúng ta vẫn nên đi, ngươi tiếp tục đợi người có duyên của ngươi đi? Lưu Phong hi hi cười. "Ta hỏi ngươi, có phải ngươi đang tu luyện Tử Hư Chân Long Huyền?" Đôi mắt pho tượng Hoàng Kim bắn ra những tia sáng màu vàng, liền đặt câu hỏi. Lưu Phong cũng không giấu diễm, dù sao người này cái gì cũng biết. "Không sai, đúng là vậy. Thì đã sao?" Lưu Phong hỏi lại. "Ta chính là đợi ngươi." Pho tượng Hoàng Kim quyết định chủ ý, không thể dễ dàng để cho Lưu Phong ra được, không biết đến ngày nào mới có người nào khác ngoài bọn họ đến đây. "Ngươi biết không? Thế giới này sắp gặp một đại kiếp, mà ngươi lại có Tử Hư Chân Long khí, là người duy nhất có khả năng hóa giải đại kiếp lần này." Pho tượng Hoàng Kim mặc dù chỉ là một tia thần thức của thượng cổ Thần linh, nhưng dù sao hắn vẫn mang Thần lực, giờ hắn nói tới chuyện thiên đạo, sắp xảy ra nạn kiếp lớn. Lưu Phong có chút động tâm, lời nói này cùng với truyền thuyết của phái tu chân về kiếp nạn có chỗ giống nhau. Nói như vậy, đại kiếp là chuyện có thật. "Nói ta biết, tu chân giới có nạn kiếp gì?" Lưu Phong cất tiếng hỏi. "Ngươi biết?" Pho tượng Hoàng Kim có chút kinh ngạc hỏi lại Lưu Phong. "Đương nhiên ta biết." Ngươi thật là ngớ ngẩn, Tu Chân giới ai chẳng biết việc này? Thần toán tử, chẳng phải tất cả việc này đều đã được tiên đoán sao? Pho tượng Hoàng Kim than nhẹ một tiếng, lão gật đầu, nói: "Ngươi thân mang Tử Hư Chân Long Huyền chân khí, ngươi chính là người số phận đã sắp đặt cho ta. Dù sao ta cũng không còn nhiều thời gian nữa, dứt khoát ta sẽ thành toàn giúp ngươi." Không đợi Lưu Phong đặt câu hỏi, pho tượng Hoàng Kim tiếp tục nói: "Ta sẽ truyền thần lực còn lại cho ngươi, hy vọng tài năng của ngươi trong tương lai có thể cứu nhân độ thế." Lưu Phong trong lòng vui vẻ, Thần lực à, đúng là đồ tốt. Bất quá cứu nhân độ thế thì nói sau đi, người thời này cùng ta không có quan hệ, ta chỉ cần bảo vệ ta và những người thân của ta không chịu kiếp nạn là được. Hơn nữa, Lưu Phong cũng không tin chỉ vào năng lực một mình hắn có thể xoay chuyển càn khôn. "Ngươi cũng đừng quá cao hứng, trải qua nhiều năm như vậy, Thần lực của ta còn lại cũng không bằng một phần trăm vạn lúc trước, đến tột cùng có giúp được ngươi không ta cũng không rõ ràng cho lắm. Lưu Phong nghe vậy thì trong lòng thoáng có chút mất mát, bất quá cũng không thể oán nhân gia, dù sao đã trôi qua cả ngàn năm, chính mình hôm nay được gặp thần tiên đã là phúc trạch thâm hậu rồi. "Ta ở chỗ này bố trí một không gian Thần lực, ngươi có thể tiến vào tu luyện một phen, thu được bao nhiêu thành tựu, tất cả đều dựa vào mình ngươi." Pho tượng Hoàng Kim hai tròng mắt bắn ra kim quang bao phủ Lưu Phong trong đó. Lưu Phong nhất thời cảm thấy xung quang bị bao bọc bởi một tầng thần lực màu vàng, hắn mừng rỡ vội xếp bằng điều tức. Chờ sau khi hắn tiến vào không linh cảnh giới, Thần lực chung quanh tựa như thủy triều dũng mãnh chảy vào trong cơ thể hắn, dung hợp cùng một chỗ với Nguyên Anh, dọc theo kinh mạch mà lưu chuyển trong cơ thể. Theo thời gian trôi qua, thần lực tiến vào không ngừng, có xu hướng ngày càng tăng mạnh, Thần lực trong cơ thể không ngừng tuần hoàn, mỗi lần tuần hoàn lại lớn mạnh thêm, dọc theo kinh mạch trong cơ thể. Khắp mọi nơi trong cơ thể, khiến hắn cảm thấy thoải mái dị thường. Lưu Phong thầm niệm tâm pháp, Tam đại nguyên anh hấp thu thần lực biến thành toàn thân màu vàng, từ đan điền nguyên anh lực được tăng cường không ngừng, ngày càng tăng mạnh. Thái Âm Thất Tinh Huyền cư nhiên vận hành dũng mãnh, càng ngày càng hấp thu nhiều thần lực chung quanh. Dần dần Lưu Phong trong lòng đột nhiên hiểu ra, sợ rằng Nguyên Anh lực ngày càng tăng mạnh dẫn đến chuyện không hay. Qủa nhiên theo lực lượng bành trướng không ngừng, trong đan điền năng lượng mới ngày càng tăng mạnh, không ngừng biển ảo hình dạng, đầu tiên là biến thành một viên cầu màu vàng, lập tức lại bạo liệt thành một dạng nhỏ hơn.