Y Đẳng giải thích, nói: "Tước gia, theo lời ngươi nói thì chúng ta sẽ thương nghị một chút. Chúng ta cung cấp tin tức của Ma giáo cho ngươi. Mỗi tháng ngươi chi cho chúng ta năm mươi vạn lượng bạc."
"Nghe thì thật thú vị nhưng ai có thể đảm bảo tin tức của các ngươi đáng giá chừng đó tiền?" Lưu Phong kỳ thật đã có chút động lòng. Tin tức tình báo của Ma giáo so với 50 vạn lượng bạc thì chẳng tính là gì cả. Bây giờ Thiên Thượng Nhân Gian tại Giang Nam cũng đã thu được lợi nhuận khổng lồ. Hơn nữa tân thức nội y, nội y bó sát. mỗi thứ này đều là siêu lợi nhuận. Mỗi tháng chỉ bỏ ra 50 lạng bạc thực sự chỉ như hạt cát trong sa mạc.
"Tước gia yên tâm, ngươi có thể đưa trước một nửa, đợi đến cuối tháng, nếu tin tình báo của chúng ta đáng giá thì đưa nốt. Nếu không thì cứ giữ một nửa số tiền còn lại." Y Đẳng mỉm cười, giải thích thêm cho Lưu Phong.
"Các ngươi làm vậy không lẽ không sợ ta xù hay sao?" Lưu Phong tếu táo hỏi lại.
"Ha ha." Y Lực cười nói: "Chúng ta tin vào nhân phẩm của Tước gia, đồng thời cũng tin vào mạng lưới tình báo của mình. Tin rằng sẽ không lâm vào tình huống như Tước gia nói."
"Chân thành giao dịch." Lưu Phong thật sự gật đầu.
"Tước gia quả nhiên là người sảng khoái." Y Lực thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thu được một chút kim tiền. Tổ chức phát triển cho tới bây giờ, vấn đề lo lắng nhất vẫn là kinh phí. Mấy ngày nay vì nhiệm vụ ám sát giảm bớt mà Hắc Ám tổ chức mỗi tháng đã bị cắt giảm đi rất nhiều thu nhập, không cách nào cầm cự nổi. Bây giờ có 50 vạn lượng bạc này của Lưu Phong để cầm cự thực là khốn cảnh có thể chuyển biến thành hảo cảnh.
"Tước gia, Thánh sơn-tổng đàn của Ma giáo vẫn chia ra tả hữu Thánh nữ. Chiếu theo thông lệ thì bây giờ do Hữu Thánh Nữ nắm quyền. Đồng thời biểu tượng quyền lực của Ma giáo-Thánh linh-cũng do Hữu Thánh Nữ chưởng quản. Nhưng trước đây vài ngày, không biết tại sao mà Hữu Thánh Nữ đột nhiên từ bỏ Thánh linh, rời khỏi Thánh sơn. Từ đó hành tung không ai biết nữa. Sau khi Hữu Thánh Nữ rời khỏi Thánh sơn thì tại đây triển khai hội nghị, đề nghị xóa sổ hoặc trấn áp thế lực của Hữu Thánh Nữ, sau đó đưa Tả Thánh Nữ lên nắm quyền. Kỳ quái là Tả Thánh Nữ không cách nào dung hợp được Thánh linh. Ngay khi Thái Thượng Hộ Pháp chuẩn bị dung hợp thì Thánh linh đột nhiên biến mất. Có người hoài nghi là do thủ hạ của Hữu Thánh nữ lấy đi. nghe nói hôm nay Tả Hữu Thánh nữ đều đã đến kinh đô. Hơn nữa mục tiêu đều là nhắm vào Tước gia."
"Xem ra nổi bật cũng không phải là chuyện tốt." Lưu Phong thở dài một tiếng: "Ai bảo ta có mị lực kinh người cơ chứ."
Y Lực nghe được câu này, hắn cười lạnh một tiếng, trong lòng thầm nghĩ ngươi cho rằng ngươi quả thật có đại mị lực? Ta thì cho rằng người ta chỉ là vì sản nghiệp của ngươi mà đến thôi. Bất quá mặt ngoài vẫn tươi cười nói: "Đúng vậy, Tước gia phong lưu tiêu sái như vậy. Nếu ta là nữ nhân cũng sẽ phải động tâm với ngươi." Nói xong nhìn Lưu Phong liếc mắt đưa tình.
Lưu Phong lúc nãy vừa bước vào đã sớm phát hiện ra Y Lực có chút bất thường, nhất thời lau mồ hôi trên trán nói: "Cái kia. giới tính của ta rất bình thường."
Y Lực nghe Lưu Phong nói vậy cũng hiểu ý của Lưu Phong, thuận miệng nói: "Ta cũng vậy, giới tính cũng rất bình thường."
Bình thường con mắt ngươi, Lưu Phong như thế nào cũng cho rằng Y Lực nhất định là guy.
Y Đẳng vội vàng chuyển đề tai: "Tước gia, ngươi định đối phó với Liên Nguyệt và Dương Thị như thế nào? Có cần tổ chức chúng ta giúp sức hay không? Nếu ngươi cần, cứ nói một tiếng."
Mẹ kiếp, chỉ là mỹ nữ, lão tử tự mình giải quyết là được.
Lưu Phong quyết định sau khi trở về sẽ tương kế tựu kế. Ngươi muốn câu dẫn ta, ta sẽ để cho ngươi câu dẫn, để lão tử biến các ngươi thành lão bà xem các ngươi làm được gì.
"Không cần, ta tự có chủ ý." Đối phó với mỹ nữ, Lưu Phong tuyệt đối không cần người khác giúp.
"Dương Thị, Liên Nguyệt, các ngươi chờ xem là các ngươi thần phục dưới khố của ta hay ta thần phục dưới váy các ngươi." Lưu Phong hiểu được chuyện càng ngày càng thú vị. Nếu có thể chinh phục được Dương thị và Liên Nguyệt thì có thể xâm nhập vào Ma giáo một cách dễ dàng. Sẽ không phải tốn 50 vạn lượng để mua tin tức từ Hắc Ám tổ chức nữa.
"Y Đẳng chúc Tước gia mã đáo thành công." Y Đẳng mỉm cười tà dị, ý tứ như thế nào, không cần nói cũng biết.
"Ha ha." Lưu Phong cười khan một tiếng, chắp tay nói: "Hôm nay đến đây thôi, tại hạ xin cáo từ."
Trong lúc xoay người rời khỏi, Lưu Phong đột nhiê thấy nữ tử làm Nữ Thể Thịnh trên bàn mình trong mắt ngân ngấn nước mắt, chăm chú nhìn mình.
Y Lực thấy Lưu Phong nhìn chắm chằm vào nữ tử kia, có chút tâm động, tiến lên cười nói: "Xử nữ này là từ bổn quốc mang đến, nếu Tước gia thích, có thể mang về."
Lưu Phong lạnh nhạt đưa tay nắm lấy cổ tay nữ tử kia, Nguyên Anh lực trong cơ thể tiến vào cơ thể nàng, phá bỏ cấm chế Hắc Ám.
Nử tử nhất thời khôi phục được tự do, vội vàng quỳ xuống mặt đất, nhìn Lưu Phong cầu khẩn: "Công tử, cầu xin người dẫn nô tỳ rời khỏi nơi đây."
"Mỹ Tử, ngươi muốn làm càn sao?" Một vị trưởng lão nãy giờ vẫn không lên tiếng, đột nhiên động thân, thủ chưởng biến thành trảo chộp lên Thiên Linh cái của nữ tử.
Nữ tử cả kinh hô lên một tiếng, trong mắt nhất thời hiện ra vẻ tuyệt vọng. Mọi người ai nấy đều tưởng nữ tử sẽ chết dưới tay lão giả, nhưng Lưu Phong lại không nghĩ vậy, thân hình hắn lóe lên, đưa tay hóa giải công kích của lão giả.
Lão giả thấy Lưu Phong dễ dàng hóa giải công kích của mình, hơi kinh hãi, sắc mặt tức giận, đang muốn động thủ, nhưng Y Đẳng đã tiến lại, cười nói: "Tước gia, đây là Mỹ Tử tiểu thư, nếu ngươi thích thì tại hạ sẽ làm chủ, tác hợp cho Tước gia."
Mỹ Tử thoát chết trong gang tấc, vội lạy tạ Lưu Phong: "Công tử, van cầu người hãy mang theo tỷ muội của ta đồng thời rời khỏi nơi này được không?" Mỹ Tử thân là Nữ Thể Thịnh, trong lòng biết rõ vận mệnh của mình. Nàng và bọn tỷ muội sau khi để cho nam nhân ăn cơm xong thì sẽ bị tận tình vũ nhục. Lúc đó sứ mạng Nữ Thể Thịnh của các nàng cũng chấm dứt, trở thành tính nô (nô lệ tình dục) cho nam nhân dày vò.
Mặc dù lúc nãy thân thể không thể cử động nhưng mắt, lỗ tai vẫn hoạt động, từ khi Lưu Phong tiến vào cho đến lúc hắn sắp rời khỏi, nàng nhận ra hắn không giống người khác. Hắn không hề giống nam nhân khác, ánh mắt không hề dâm tà, ánh mắt hắn hoàn toàn trong sáng.
Thậm chí ngay cả thức ăn trên người nàng hắn cũng không đụng đến. Chỉ dựa vào điểm này cũng thấy được hắn rất có thiện tâm.
Trực giác của nữ nhân nói cho Mỹ Tử biết người này chính là cứu tinh của tỷ muội nàng. "Công tử, van cầu người mang bọn nô tỳ rời khỏi nơi đây được không?" Mỹ Tử cầu khẩn Lưu Phong, hai tay ôm lấy chân hắn, liều mạng cầu khẩn.
"Mỹ Tử. con tiện nhân kia, ngươi muốn chết." Vị trưởng lạo kia nhất thời giận dữ quát lên, ý muốn uy hiếp Mỹ Tử.
Lưu Phong liếc mắt nhìn vị trưởng lão kia một cái, sau đó quay sang nhìn Y Lực cười nói: "Y Lực đại thủ lĩnh, ta có thể mang theo sáu vị nữ tử này đi được không?"
Y Lực nghe vậy, bộ dạng bối rối nói: "Tước gia, không dối gạt người, nếu là mang Mỹ Tử đi thì ta tự nhiên không nói gì nhưng một lần mang đi sáu người thì dường như hơi khó cho ta. Nói thật với Tước gia, đám nữ tử này đều là từ bổn quốc vận chuyển đến đây, hơn nữa còn phải khổ công huấn luyện. Nếu tính ta thì mỗi nàng chúng ta phải tiêu tốn hết năm ngàn lượng bạc." Lo lắng Lưu Phong không biết nỗi khổ của mình, Y Lực nhất nhất nói hết, cũng nhân cơ hội kiếm tiền một chút.
Mẹ kiếp, làm trò mèo nãy giờ thì ra cũng là muốn tiền.
Lưu Phong cười hắc hắc nói: "Một người một vạn lượng bạc, chẳng biết Y Lực đại thủ lĩnh có đồng ý không?"
"Ha ha." Y Lực lộ ra vẻ mặt tươi cười nói: "Tước gia, ngươi nói gì thế, thật sự là nếu thương lượng một chút, chúng ta có thể vì tình cảm mà tặng cho Tước gia, ngươi bây giờ lại xuất ra ngân phiếu, thật áy náy quá."
Dối trá có tầm cỡ. Lưu Phong lạnh nhạt cười: "Lát nữa Vương Bảo Nhi sẽ mang tiền đến. Bây giờ ta mang người đi trước."
Nói xong Lưu Phong nhất thời giải khai cấm chế Hắc Ám cho tất cả các nữ tử.
Sáu người nữ tử được khôi phục tự do liền quỳ xuống mặt đất bái tạ Lưu Phong. Hiển nhiên là các nàng không hề nguyện ý trở thành Nữ Thể Thịnh. Chỉ là Lưu Phong không biết các nàng có nguyện ý trở thành minh tinh của biểu diễn giả hay không? Nếu thuận lợi theo kế hoạch của hắn thì các nàng sẽ trở thành nhóm diễn viên đầu tiên của thời cổ đại.
Ngay khi Lưu Phong giải khai cấm chế cho các nàng, chuẩn bị dẫn người trở về thì vị trưởng lão kia đột nhiên đứng chắn trước mặt hắn, lạnh lùng nói: "Tước gia, ngươi cho rằng nơi này là chợ buôn bán nô lệ hay sao? Chúng ta không bán."