Hi Du Hoa Tùng

Chương 183: Nhiệt Tình Cầu Hôn.

Trước Sau

break
Lưu Phong không nhịn nổi hỏi: "Nàng hiểu ra tới đâu rồi Đông Đông?"
 
Tam đầu heo hơi cau mày, hiển nhiên một câu Đông Đông của Lưu Phong, làm cho trí thông minh tuyệt vời của hắn vừa mới sinh ra rơi một mạch từ chín tầng mây.
 
"Cái khác ta không biết, dù gì đi nữa ta biết các ngươi bây giờ khẳng định không đi làm gì cả!" Bị kích động, Tam đầu heo lại thốt ra một câu thô thiển. Đương nhiên, lời cũng đã qua sàng lọc, dùng những từ yêu thích ở phía sau, hắn vẫn còn hạn chế.
 
Lưu Phong im lặng nhịn cười, bất quá, hắn thực sự không muốn lần lữa dây dưa với Tam đầu heo. Lỗ Tấn từng nói, lãng phí thời gian, không thể nghi ngờ chính là cướp của giết người. Quan niệm về thời gian của Lưu Phong rất mạnh mẽ, bởi vì hắn biết mình có rất rất nhiều chuyện cần làm. Những lời này không cần nói ra cũng có thể giải thích được, Lưu Phong vẫn còn có rất nhiều nữ nhân vui vầy. Sao lại dùng lời thô tục này, thật ra là có đạo lý. Vì sao? Bởi vì Lưu Phong rất muốn chơi đùa quanh các khóm hoa.
 
"Được rồi Chu Tam công tử, ta có thể nói rõ cho ngươi biết quan hệ giữa ta và Đông Đông rất thuần khiết, quan hệ của chúng ta đơn thuần chỉ là bằng hữu. Bây giờ chúng ta có thể đi chứ." Lưu Phong nén giận nói một câu.
 
Đạo sư Mã Khắc Tư vĩ đại đã từng nói, giữa nam nữ không có quan hệ hữu nghị đơn thuần. Đáng tiếc, Tam đầu heo không biết Mã Khắc Tư, cũng không biết câu nói kia. Hắn tưởng rằng với một người văn minh như bộ dạng của Lưu Phong mà nói thì sẽ không nói láo. Hắn đã nói không làm, thì chắc chắn sẽ không làm.
 
"Ta tin tưởng ngươi-!" Tam đầu heo vốn định tiến lên giữ Lưu Phong, nhưng lo lắng đến ánh mắt ăn tươi nuốt sống đó của Vương Đông Đông, bởi vậy từ bỏ ý nghĩ này trong đầu.
 
"Lưu huynh, ngươi xem ngươi là người tốt thì làm đến cùng, tiễn Phật thì tiễn tới Tây Thiên. Nếu các ngươi không vượt qua quan hệ hữu nghị, không bằng ngươi đi trước một bước, để lại cơ hội cho ta và Đông Đông đi. Sau này khi việc tốt đã thành, ta nhất định sẽ hậu tạ."
 
Lưu Phong trong lòng thầm nghĩ, thằng chó này cũng chán thật, nói ngươi mập, ngươi cũng khó thở. Gặp rồi không hứng thú, nhưng là chưa thấy qua như vậy chưa biết tốt xấu.
 
Vương Đông Đông mặc dù biết lời nói của Lưu Phong lúc trước là nói lấy lệ với Tam đầu heo, nhưng là trong lòng vẫn có chút không yên tâm, tiềm thức bất giác nắm chặt Lưu Phong, sợ Lưu Phong bỏ nàng lại một mình rồi sau đó rời đi.
 
Tiểu Linh nhi vẫn một mực yên lặng không lên tiếng, không nhịn được nói: "Ba ba, cuối cùng các ngươi đang làm gì vậy, chúng ta đi thôi, về muộn mẹ sẽ lo đấy."
 
Ba ba? Tam đầu heo nhất thời lấy lại tinh thần, nghĩ thầm thật giỏi cho ngươi Lưu Phong, là nam nhân đã kết hôn rồi mà vẫn dám tranh giành nữ nhân với mình.
 
"Tiểu muội muội, ngươi là con cái nhà ai?" Trong lúc thận trọng, Tam đầu heo cảm thấy trước tiên mình vẫn cần phải làm rõ sự tình. Căn cứ theo tin tình báo, Lưu Phong hình như vẫn còn chưa lập gia đình.
 
"Ta là con của ba ba."
 
"Ba ba ngươi là ai?"
 
"Ba ba của ta chính là hắn. !" Tiểu Linh nhi trả lời ngây thơ không chút dối trá khiến cho Tam đầu heo tin tưởng. Tình báo sai rồi, nữ nhi của Lưu Phong đã lớn như vậy rồi. Ngươi là nam nhân đã kết hôn rồi làm sao tranh với ta được. Tam đầu heo không nghĩ rằng Vương Đông Đông sẽ nguyện ý làm nhỏ.
 
"Lưu huynh, chúc mừng, chúc mừng. !"
 
Lời của Chu Tam làm cho Lưu Phong có chút mụ mị đầu óc, sao lại có chúc mừng.
 
Tam đầu heo thấy vẻ mặt mờ mịt của Lưu Phong, trong lòng hơi có chút đắc ý, ngươi cũng có lúc không hiểu gì. Ai nói Chu Tam công tử ta không có văn hóa, theo cách đó người văn minh cũng bị làm khó.
 
"Chu Tam công tử, ngươi chúc mừng ta cái gì?"
 
Tam đầu heo hắng giọng, kèm theo một tia đắc ý nói: "Lưu huynh, chúc mừng nữ nhi của ngươi đã lớn như vậy."
 
"Ta nhổ vào, quả nhiên là đầu heo, nói chuyện không có chút văn hóa nào. Yến vương ơi Yến vương, sao ngươi lại có thể sinh ra một đồ vật như vậy. Tuy nói rằng rồng sinh chín con, không con nào giống nhau, nhưng là chênh lệch cũng không thể nào lớn như vậy. Chúc mừng ta, mẹ kiếp, không chừng chắc trong lòng ngươi còn đang tự chúc mừng mình đây mà."
Lưu Phong thản nhiên nói: "Đa tạ, đa tạ. !"
 
"Lưu huynh, có thể dời bước nói chuyện không?" Nghĩ tới nữ nhi của Lưu Phong đã lớn như vậy, lại liên tưởng tới những lời Lưu Phong nói lúc trước, Tam đầu heo cảm thấy phần thắng của mình khá lớn rồi. Hắn thấy mình cần phải mời Lưu Phong nói chuyện, sau đó hứa hẹn với hắn một chút chỗ tốt, rồi rút thẳng.
 
Lưu Phong vỗ vỗ mông nữ nhân, thấp giọng nói: "Trước tiên qua đó một chút."
 
Vương Đông Đông kéo chặt không muốn Lưu Phong cho hắn qua đó, trực giác của nữ nhân nói cho nàng biết, hai nam nhân muốn tiến hành một màn giao dịch.
 
"Nghe lời, ngoan, ta tự có chừng mực. !"
 
Lưu Phong nhân cơ hội hôn lên má Vương Đông Đông một cái, âu yếm nói: "Chờ ta. !"
 
Gương mặt của Vương Đông Đông nhất thời hai má đỏ ửng lên, khẽ hứ một tiếng, buông Lưu Phong ra.
 
Tam đầu heo vừa tức vừa hâm mộ, nghĩ thầm sắp rồi sắp rồi, mẹ nó vẫn bị hôn. Còn may, chỉ cần không có trên giường là được, dù sao nữ nhân chính mình đã từng chơi cũng không ít.
 
Sau khi tự an ủi mình, Tam đầu heo khoác vai bá cổ Lưu Phong vừa đi tới có vẻ rất thân mật: "Lưu huynh, không bằng ngươi nhường Đông Đông cho ta, ta giúp ngươi mở chợ tại Yến kinh."
 
Không thể phủ nhận, điều kiện của Tam đầu heo rất dụ người, nhưng là Lưu Phong cũng biết, Tam đầu heo là loại không râu trên miệng, làm việc không tích cực, chớ thấy hắn là nhi tử của Yến vương, nhưng giỏi nhất cũng chỉ là một cậu ấm. Việc Thiên Thượng Nhân Gian tiến quân Yến kinh lớn như vậy, tuyệt đối không phải một kẻ ngu ngốc như hắn có cho thêm hai trăm năm cũng có thể làm nổi.
 
"Chu Tam công tử, cảm tình không bán được." Lưu Phong chính sắc, ra vẻ một bộ dáng rất thực thà, trầm giọng nói: "Thực ra ngươi và ta vẫn làm giao dịch. Cảm tình của Đông Đông với ta chưa chắc đã mạnh hơn so với Đông Đông dành cho ngươi. Cơ hội của chúng ta là giống nhau."
 
Rốt cuộc là người văn hóa, ngay cả cái này cũng có thể thấy được. Lời của Lưu Phong làm cho Tam đầu heo rất thích thú, hận không đốt được giấy vàng dập đầu bái huynh đệ.
 
"Lưu huynh, lời nói không sai. Đạo lý cũng chính là đạo lý này, nhưng vấn đề là, thế nào mà ta lại cảm thấy Đông Đông thích cùng một chỗ với ngươi, không thích cùng một chỗ với ta." Tam đầu heo cảm thấy Lưu Phong còn giống tình thánh hơn so với những tình thánh cố vấn mà mình đã tốn nhiều tiền mời tới.
 
"Nguyên nhân này kỳ thật rất đơn giản." Lưu Phong bắt chước sử dụng một câu nói kiếp trước thường bàn luận nói: "Khoảng cách mới có thể sinh ra vẻ đẹp."
 
"Khoảng cách mới có thể sinh ra vẻ đẹp?" Tam đầu heo có chút mờ mịt.
 
Lưu Phong kiên nhẫn giải thích tỉ mỉ nói: "Ta hỏi ngươi, có đúng ngươi mỗi ngày đều đi tìm Đông Đông hay không?"
 
Tam đầu heo gật đầu đáp: "Đúng vậy, cái này có vấn đề sao?" Kinh nghiệm tán gái của Tam đầu heo là, lớn mật, lớn mật, lại lớn mật, cứng nhắc quấn lấy đến nát nhừ. Theo kinh nghiệm, hắn sử dụng chiêu này chẳng biết đã xử lý được bao nhiêu con gái nhà lành. Vốn tưởng sử dụng được ở chỗ Vương Đông Đông, ai ngờ lại thất bại.
 
Lưu Phong mỉm cười: "Đây là điểm chính mà Đông Đông không thích ngươi. Ngươi mỗi ngày đi tìm, mỗi ngày đi gặp, tần số hai người gặp mặt quá nhiều, dễ dàng sinh ra thẩm mỹ mệt nhọc. còn nữa, giữa hai người quá quen thuộc rồi, cũng lại không cách nào gửi điện tín. ta nói, ngươi nghe hiểu chưa?"
 
Tam đầu heo lắc lắc đầu, nói một câu rất chuẩn: "Cái hiểu cái không."
 
Lưu Phong có chút nao nao, mới phát hiện mình lại quên rồi, trước mắt đây là người cổ đại mà, gửi điện tín, thẩm mỹ mệt nhọc từ vựng như vậy hắn hơn phân nửa là không hiểu được.
 
"Lưu huynh, ta nghĩ ta đã biết phải làm như thế nào rồi."
 
Lời của Tam đầu heo làm cho Lưu Phong nhìn hắn soi mói: "Ngươi thật sự hiểu được rồi?"
 
"Ừm." Tam đầu heo nói rất đắc ý: "Sau này ta sẽ không cứ lại mỗi ngày quấn quít lấy nàng nữa, ta phải tạo ra kinh hãi cho nàng, làm cho nàng phát hiện ta là một người bất phàm."
 
Bàn luận của hai người, bởi vì sự lo lắng của Vương Đông Đông bị ngắt đoạn. Nàng sợ Lưu Phong bị Tam đầu heo nhanh chóng mua mất, sẽ giao mình ra. Nắm chặt Lưu Phong, Vương Đông Đông thấp giọng nói: "Lưu đại ca, chúng ta đi đi."
 
"Chờ một chút. !"
 
Tam đầu heo lại ngăn cản ba người Lưu Phong.
 
Thúc thúc có thể chịu, thẩm thẩm không thể nhẫn, Lưu Phong đã thực sự tức giận rồi, con mẹ nó có cho người ta đi hay không đây.
 
Ngay lúc hắn chuẩn bị ra oai hùm, Chu Cao Phi mỉm cười với Vương Đông Đông nói: "Đông Đông, lúc trước ta được Lưu huynh mở đường cho một phen, mới biết được nàng đối với ta vẫn có cảm tình. Khi ra khỏi nhà ta đã xem lịch của hoàng gia, nói hôm nay một ngày tốt. Ta muốn nhân cơ hội này, đối với nàng tiến hành một cái cầu hôn lãng mạn. Không dối nàng, Chu Tam ta cũng là có chút danh tiếng Hoa Hoa công tử, gặp qua vô số nữ nhân, nhưng lại chưa bao giờ gặp qua người đẹp như tiên như Đông Đông nàng vậy. Không dối muội, từ lúc lần đầu tiên ở chỗ của Bảo Nhi huynh đệ nhìn thấy bức họa của nàng, ta đã không muốn ăn uống, ăn ngủ không yên, đã sớm phát lời thề, nhất định phải lấy nàng làm vợ, cả đời bảo vệ gìn giữ nàng bên cạnh."
 
Vương Đông Đông sắc mặt xanh đen, suy nghĩ cả nửa ngày, nguyên lai vấn đề chính là từ trên người ca ca mà ra. Không trách được có khoảng mấy ngày hắn tìm họa sư vẽ tranh mình, dám cầm bức họa của mình đi khoe khoang với đám bạn chó chết. Giờ té ngửa ra, tự dưng mang tai vạ dẫn đến cửa nhà.
 
Nghe xong những lời của Tam đầu heo Lưu Phong mới biết rằng mình vẫn còn đánh giá thấp trí khôn của đầu heo này, ít hắn còn có thể điên đảo trắng đen, mượn chuyện mình đang nói với hắn mà chuyển sang thành tình cảm giữa hắn và Vương Đông Đông.
 
Chu Cao Phi anh tuấn tiêu sái, một phen biểu lộ chân tình thiết tha này, nếu đổi lại là nữ tử khác, chắc chắn có thể rung động.
 
Đáng tiếc, đối mặt với sự công khai cầu thân của Chu Cao Phi, Vương Đông Đông tỏ ra vẫn là ghê tởm. Nữ nhân thường là như vậy, một khi đã chán ghét một người, có nhìn hắn như thế nào cũng sẽ không thuận mắt.
 
"Đông Đông, đáp ứng ta được không?" Tam đầu heo tựa hồ còn đang tự hào vì diễn thuyết đặc sắc của mình, không phát hiện được một chút nào vẻ mặt ghê tởm đó của Vương Đông Đông.
 
Vương Đông Đông nhìn Lưu Phong cầu khẩn sự giúp đỡ, hy vọng Lưu Phong có thể ra mặt lấy lại công bằng.
 
Đúng vào lúc này, Chu Cao Phi cũng là ép buộc cấp bách từng bước: "Đông Đông, đáp ứng ta, nàng sẽ trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất Hoa Hạ đế quốc. !"
 
Ta nhổ vào, quá vô sỉ rồi, có ai mà không biết ngươi Tam đầu heo là đức hạnh thế nào. Nữ nhân gả cho ngươi, không thể nghi ngờ chính là vào hầm lửa.
 
"Chu Tam công tử, cám ơn sự yêu mến của ngươi." Vương Đông Đông thấy Lưu Phong không lên tiếng, không thể làm gì khác hơn là tự mình lên tiếng cự tuyệt.
 
"Đông Đông." Chu Cao Phi luôn luôn cũng là da mặt dày, đối mặt với sự giải quyết của Vương Đông Đông, hắn chưa hề từng nổi giận chút nào, hắn chăm chú nhìn vào mắt Vương Đông Đông, mặt đầy vẻ tình cảm nói: "Đông Đông, nàng thực chưa rõ lòng của ta sao? Ta đối với nàng là thật lòng đó, ở trong lòng ta, nàng chính là nữ thần." Chu Cao Phi nói mãi nói mãi, trong mắt bắn ra ánh mắt vô cùng nóng, duỗi hết ra như muốn lôi kéo sự nhỏ bé của Vương Đông Đông.
break
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc