Trương Thiên Sư nhíu mày nói: -Nếu thật là Yến vương thì cũng không cần truy xét nữa. -Vậy chúng ta làm sao trả lời với Lưu Phong?-Bạch Thọ lo lắng hỏi. -Lưu Phong thật ra cũng không biết ai đứng sau chuyện này. Các ngươi cũng không cần vội vã cứ từng bước một xem cuối cùng có đúng là Yến vương liên quan đến chuyện này hay không. -Qua vài ngày nữa, ta phải về kinh thành một chuyến, Các ngươi có chuyện gì muốn tâu lên hoàng thượng không?-Trương Thiên Sư đột nhiên hỏi. Phùng Nguyệt suy nghĩ một chút nói: -Xin mời Thiên Sư thay ta hỏi bệ hạ có nên tiếp tục điều tra vụ việc của hoàng thương hay không? Trương Thiên Sư gật gật đầu nói: -Tốt, lão đạo nhất định tấu lên hoàng thượng. Đợi cho Trương Thiên Sư rời khỏi, một gã phiên tử đi đến nhìn Bạch Thọ thấp giọng nói: -Hai vị đại nhân, thê thiếp của Trương Ngọc Lâm quả thực nhan sắc không tệ. Hay là để cho hai vị đại nhân giải trí một chút, sau đó các huynh đệ cũng nhân cơ hội này phát tiết một chút. Bạch Thọ sắc mặt trầm xuống, vỗ vai hắn nói: -Cẩm Y Vệ mặc dù ra tay tàn độc nhưng chúng ra dù sao cũng là con người. Việc như vậy chúng tra không nên làm. Nhớ kỹ, chúng ta mặc dù không phải là người tốt nhưng cũng không phải là người xấu. Hãy đi đi, tìm mấy huynh đệ an táng cho Trương Ngọc Lâm. Phiên tử đi rồi, Phùng Nguyệt nhíu mày nói: -Bạch Thọ, ngươi nói người đến mật báo cho chúng ta là ai? Vì sao hắn lại giúp chúng ta? Bạch Thọ trầm tư suy nghĩ một chút nói: -Đại nhân, vấn đề này thuộc hạ cũng đã suy nghĩ nhiều rồi. Nếu tiểu nhân đoán không sai thì người đó rất có thể thuộc Phi Long tiểu tổ, một tổ chức của Thái tử điện hạ năm đó. -Phi Long tiểu tổ?-Phùng Nguyệt cả kinh-Nói như vậy thì chắc hẳn là Thái tử phi ra tay giúp chúng ta. Nàng hẳn là muốn thanh minh cho chính bản thân mình. -Không sai, Thái tử phi hẳn là muốn thanh minh cho chính mình. Bất quá. -Bạch Thọ nói đến đây lập tức chuyển sang chủ đề khác-Đại nhân, từ cử động của Thái tử phi thì dường như nàng cũng không muốn cùng Lưu Phong đối địch. Xem ra chúng ta lựa chọn giải pháp hợp tác với Lưu Phong thật là thượng sách. -Không sai, ngay cả Trương Thiên Sư cũng nói như vậy. Lưu Phong người này tuyệt đối có thể làm nên chuyện lớn-Phùng Nguyệt cười nói-Quan trọng nhất chính là nhờ hợp tác với Lưu Phong thì kinh phí cho chúng ta năm sau sẽ không phải ngặt nghèo như năm nay nữa. -Được rồi, đại nhân, ta thu được tin tức nói Thái tử phi tìm đến Vệ Trường đại nhân. -Bạch Thọ nét mặt lo lắng hỏi. -Yên tâm, có Trương Thiên Sư đứng về phía chúng ta thì Vệ Trường đại nhân cũng không tính là gì cả. *** Thiên Hương tửu lâu hôm nay y ước tổ chức cử hành Bạch gia thương hội. -Tiểu Vũ, cha và ca ca ngươi đã bị tặc nhân sát hại. Chỉ còn lại mình ngươi gánh vác tất cả-Một vị nam tử khoảng chừng bốn mươi tuổi, mặt mũi nhân từ hiền hòa nhìn có cảm giác như một trưởng giả trí tuệ. Chợt âm thanh một cô gái vang lên: -Tam thúc, cho dù cha ta và anh ta không có mặt nhưng Bạch gia còn có Vũ nhi. Cho dù là thế nào đi nữa thì tiểu nữ cũng không để cho sản nghiệp của Bạch gia lụn bại trên tay mình được. Vũ nhi tuy còn nhỏ nhưng từ bé đã đi theo phụ thân và ca ca buôn bán, khổ một chút cũng chịu được. Tam thúc mỉm cười nói: -Tiểu Vũ, ngươi có chí khí như vậy tam thúc cũng thật là cao hứng. Chỉ là ngươi còn quá nhỏ, lại lẻ loi một mình chống đỡ môn hộ. Cho nên chúng ta là tông thân của Bạch gia cũng muốn chia sẻ khó khăn với ngươi một chút. Không phải là nói suông, hôm nay tại đây có các tộc nhân của Bạch gia, còn có các chưởng quỹ của thương hội thương nghị một chút, tuyển ra vài người trong đám hậu bối của Bạch gia xuất sắc, chia sẻ, giúp Vũ nhi mọi công việc. Ngươi chung quy cũng chỉ là một nữ nhân mới lớn. Ta sợ ngươi sẽ không kham nổi. Lưu Phong âm thầm cười lạnh. Bạch lão tam xem ra cũng thật là ngây thơ, ngươi tưởng rằng Bạch Vũ tuổi nhỏ là có thể khi dễ sao? Cứ chờ mà xem. Bạch Vũ nhìn thoáng qua vị tam thúc hiền từ nhân ái này nói: -Thúc thúc có hảo ý như vậy, Bạch Vũ xin tâm lĩnh, chỉ là cha và ca ca truyền lại sản nghiệp của Bạch gia cho Vũ nhi, tiểu nữ tự nhiên phải cúc cung tận tụy, cố gắng vun đắp cho gia nghiệp này. Sao lại có thể dễ dàng giao cho người khác quản lý? Tam thúc nghe vậy, sắc mặt biến đổi, miễn cưỡng nở một nụ cười nói: -Tiểu Vũ, lời này của ngươi hình như là không tin tam thúc? Nam tử trung niên thở dài một tiếng, buồn bã nói: -Từ nhỏ đến lớn, tam thúc đối với ngươi như thế nào thì ngươi là người biết rõ nhất. Tam thúc không có con gái, luôn luôn xem người là khuê nữ của ta. Đề nghị ngày hôm nay cũng là vì ta lo lắng ngươi còn nhỏ tuổi, phải gánh trên vai trọng trách quá lớn, muốn tìm người chia sẻ cho ngươi. Ngươi đối với tam thúc đã thay đổi quá nhiều. Bạch Vũ lạnh nhạt nói: -Tam thúc đã quá lời. Người rất tốt với Vũ nhi, Vũ nhi tự nhiên biết. Hảo ý của người Vũ nhi xin tâm lĩnh. Nhưng giao sản nghiệp của Bạch gia cho người khác quản lý thì không thể được. Đưa mắt nhìn một vòng xung quanh, Bạch Vũ trầm giọng nói: -Chư vị, các vị hẳn phải biết sản nghiệp của Bạch gia ta luôn luôn theo quy tắc truyền cho con trưởng kế thừa. Đời của tam thúc là cha ta kế thừa. Bây giờ cha ta bị tặc nhân sát hại thì người kế thừa sẽ là ta. Sản nghiệp của Bạch gia cũng sẽ do ta trực tiếp quản lý. Ta đối đãi với các ngươi không tệ, cấp cho các ngươi đầy đủ quyền lợi, chẳng lẽ các ngươi vẫn còn thấy chưa đủ hay sao? Bạch Vũ nghiêm trang nói ra, có nhu có cương, hoàn toàn thuyết phục Bạch gia sản nghiệp chỉ truyền cho người có huyết mạch chính thống, đồng thời cũng ám chỉ những kẻ khác lúc trước thì không sao, bây giờ nhân lúc cha nàng vừa mất liền kiếm cớ gây khó dễ. Nam tử trung niên bị nàng thuyết pháp nói trúng tim đen, mặt đỏ bừng, nhất thời cảm thấy xấu hổ, nói không nên lời. Thật lòng mà nói thì hắn cũng muốn nhân cơ hội lần này đoạt lấy sản nghiệp của Bạch gia. Bạch lão đại còn sống đương nhiên là sản nghiệp này phải thuộc về lão đại nhưng giờ đây lão đại đã chết. Bạch Vũ một tiểu nha đầu làm sao có thể quản lý cả một sản nghiệp khổng lồ của Bạch gia. Hơn nữa nếu sau này nếu nàng lấy chồng, không phải là sản nghiệp của Bạch gia sẽ rơi vào tay người ngoài sao? Nam tử này vốn nghĩ Bạch Vũ còn nhỏ hơn nữa dựa vào tình cảm của mình đối với nàng hồi nhỏ mà đưa ra đề nghị này, nàng sẽ dễ dàng chấp nhận. Không tưởng được nữ oa nhi này tuổi nhỏ nhưng cũng có chủ ý của mình, cự tuyệt lời đề nghị của lão. -Tiểu Vũ, nếu ngươi nói như vậy thì tam thúc sẽ nói thẳng cho ngươi biết-Nam tử trung niên sắc mặt trở nên lạnh lùng, gằn giọng nói-Không sai, dựa theo tổ chế thì ngươi chính là kế thừa nhân của Bạch gia. Thế nhưng ngươi lại là nữ nhân. Nếu sau này ngươi lập gia đình thì phải làm sao? Chẳng lẽ mang sản nghiệp của Bạch gia đặt vào tay người khác? Bạch Vũ hừ lạnh một tiếng: -Tam thúc vậy cũng có đạo lý. Bất quá vì sản nghiệp của Bạch gia, Bạch Vũ sẽ không lấy chồng. Lưu Phong trong lòng cười hi hi hô hô. Không lấy chồng cũng không sao. Tốt xấu gì thì vẫn còn ta đây. Tương lai ta cam đoan sẽ không để cho ngươi trở thành quả phụ đâu. Quế Tẩu nãy giờ không lên tiếng, khẽ cười một tiếng nói: -Tiểu thư nói như vậy có chút thiếu suy nghĩ. Tuy rằng không lấy chồng sẽ tránh cho sản nghiệp Bạch gia rơi vào tay người khác nhưng tiểu thư đừng quên người cũng có lúc sẽ chết. Vậy lúc đó ai sẽ quản sản nghiệp của Bạch gia? Lời này quả thật Bạch Vũ khó trả lời. Thân là Bạch gia gia chủ, chuyện lo cho hương hỏa của Bạch gia cũng là một vấn đề lớn. Vấn đề là nếu muốn sinh ra hài tử thì nàng phải là nam nhân. Nếu không thì đứa nhỏ vẫn sẽ mang họ của người khác, chỉ tính là nam nhân ngoại tộc. Đúng như thông tin tình báo của Đỗ Tam, quả nhiên là Quế Tẩu và Tam thúc đều muốn cho nhi tử của mình thành thân với Bạch Vũ. Tuy Bạch Vũ là gia chủ nhưng theo quy chế của hoàng triều, chỉ cần Bạch Vũ thành thân thì hết thảy mọi chuyện sẽ do phu quân của nàng làm chủ. Đến lúc đó Bạch gia sản nghiệp sẽ vào tay của người khác. Bạch Vĩnh Lương, đứng một bên đưa ánh mắt tham lam nhìn vị đường muội kiều mỵ dung nhan động lòng người của hắn. Mấy năm gần đây vị đường muội chính là mục tiêu hằng đêm hắn thầm mơ tưởng, đích thị là đối tưởng lý tưởng cho hắn thi triển dâm ý. Không nghĩ tới hôm nay đã có cơ hội có thể cùng nàng thành thân. Bạch Vĩnh Lương, trong lòng thầm sung sướng phát điên. -Quế Tẩu, vậy ngươi nói ta phải làm gì bây giờ?-Bạch Vũ lạnh nhạt hỏi. Quế Tẩu dừng một chút, nói: -Hay nhất chính là tiểu thư có thể lựa chọn trong tông thân của Bạch gia một người thích hợp để phối ngẫu. Như vậy mới có thể tránh cho sản nghiệp của Bạch gia rơi vào tay người ngoài. Nam tử trung niên gật đầu nói: -Quế Tẩu nói đúng, Vũ nhi. Tình huống như bây giờ ta xem cũng chỉ có biện pháp này là hay nhất. Bạch Vũ cười lạnh một tiếng: -Nói vậy thì theo tam thúc trong tông thân của Bạch gia ai là người thích hợp làm phu quân của Vũ nhi nhất? Bạch Vĩnh Lương vội vàng lên tiếng: -Bạch Vũ muội muội, ta nguyện ý là phu quân của muội. Tin rằng trong đám tông thân trẻ tuổi của Bạch gia thì ta là thích hợp nhất. Nếu muội đồng ý thì đêm nay chúng ta có thể động phòng ngay. -Bạch Vĩnh Lương tiến lên, tự tiếp thị bản thân của mình. Bất quá ngữ khí thật thô bỉ. Bạch Vũ tuy tuổi nhỏ nhưng tính tình cực kỳ cương liệt, nghe vậy phất tay áo đứng lên, đôi mi thanh tú nhíu lại, mắt trợn lên nhìn hắn nói: -Đường ca, ngươi nói như vậy không phải là làm mất mặt ta hay sao? Ở đây có rất nhiều chưởng quỹ và thân thích. Ngươi có thể ngang nhiên nói những điều vô sỉ như vậy, thật không biết xấu hổ. Bạch Vĩnh Lương nghe Bạch Vũ nhục mạ mình, không khỏi tức giận, phá khẩu mắng to: -Ngươi, tiểu tiện nhân. Ta thấy ngươi đáng thương muốn làm phu quân chia sẻ khó khăn cho ngươi. Ngươi lại chẳng biết tốt xấu, ngược lại còn mắng chửi ta. Ta xem ngươi tám phần là đã có tên ngoại nhân mặt trắng kia. Bạch Vũ bị đường ca nhục mạ tại đây. Mọi người không những đứng về phía nàng mà ngược lại mỗi người còn để lộ ra bộ mặt âm dương quái khí, trào phúng. giống như một cây châm đâm vào trong lòng nàng vậy.