Tôi đã từng nghe rất nhiều người đàn tấu《Fur Elise》, như Joe này, Phương Hạo này, giáo viên dạy nhạc này, tôi còn được nghe những nhà thanh nhạc chuyên tâm biểu diễn trong lễ đường. Nhưng chỉ có《Fur Elise》của Lam Trinh Liệt mới thật sự chạm vào trái tim tôi.
Khi Liana đưa tôi đến câu lạc bộ của Sean, tôi đã nhìn thấy cảnh tượng thế này, Lam Trinh Liệt ngồi trên sân khấu xanh lơ đàn tấu《Fur Elise》, cậu ấy hơi nghiêng đầu, âm nhạc nhanh nhẹ cứ thế vang lên theo nhịp lướt từng đầu ngón tay, như cơn gió trong khu vườn. Đây là nhạc khúc mẹ thích nghe nhất, tôi như quen thuộc đến từng giai điệu, chúng đã từng như gió xuân băng qua tháng ngày u tối của mẹ và tôi.
Tôi tìm nơi ngồi xuống. Rõ ràng xung quanh có người đang thì thầm to nhỏ, rõ ràng xung quanh có người đang nhẹ nhàng chạm ly. Tôi nhắm mắt lại, sau đó, trên thế giới chỉ còn lại tiếng dương cầm; qua tiếng đàn, tôi như nhìn thấy Beethoven và cô học trò tên Trezer đang thì thầm bên trong giảng đường xưa cũ, ánh nắng ngày thu lười nhác rơi trên người họ; qua tiếng đàn, tôi còn nhìn thấy người mẹ vẫn còn trẻ trung của tôi đang ngồi trên bậc thềm đầy nắng thưởng nhạc, cô bé con là tôi bò trên người bà thiu thiu ngủ.
Cuối bài, Lam Trinh Liệt đứng trên sân khấu nhỏ, cậu ấy hơi khom người, nói : “ For Alice .”
Dưới sân khấu mọi người hào phóng dành tặng những tràng pháo tay cho cậu thiếu niên Châu Á với tài chơi đàn cao siêu. Cậu thiếu niên chầm chậm bước xuống trong tiếng vỗ tay. Tên nhóc này đúng là ngôi sao sáng trời sinh. Liana bên cạnh tôi đã bắt đầu nói năng lắp bắp : “ Wow, cậu ấy . . . cậu ấy thật giống thiên sứ. Wow, cậu ấy . . . cậu ấy thật quá hoàn mỹ . . .”
Khi Lam Trinh Liệt cách tôi càng lúc càng gần, tôi đứng lên, quay người bước về phía cửa. Thật ra, nên nói là đang trốn chạy mới phải. Cũng không biết bởi vì sao, có lẽ . . . là đang lo sợ, lo sợ trong cuộc đời dài đằng đẵng về sau, cậu nhóc này sẽ chiếm cứ lấy một phần trong tâm trí tôi, lo sợ bản thân sẽ giống như Beethoven cứ luôn vấn vương về cô học trò tên Trezer.
Lam Trinh Liệt đuổi theo ra ngoài nắm chặt tay tôi, tôi bực bội vùng ra, hét to lên với cậu ấy : “ Lam Trinh Liệt, cậu tưởng cậu là ai, ai bảo cậu đàn tấu《Fur Elise》?” Đúng thế, Lam Trinh Liệt, sao cậu cứ phải đàn tấu《Fur Elise》, cậu nên biết rằng, những giai điệu quen thuộc như thế, lại mang theo những hồi ức về mẹ sẽ luôn dễ dàng khiến tôi trở nên yếu đuối.
“《Fur Elise》chỉ thuộc về riêng chị ư ? Chị cho rằng mình thật sự là Alice ? Chị nghĩ rằng tôi đàn cho chị nghe ư ? Thật buồn cười. Hay là, chị vẫn luôn canh cánh bên lòng chuyện ngày hôm đó ?” Lam Trinh Liệt dưới ánh đèn đường lạnh lùng nhìn tôi.
“ Cứ cho là thế đi.” Tôi quay lại ngữ khí lạnh nhạt như trước, cứ để mọi thứ kết thúc tại đây đi. Vốn dĩ, chúng tôi chỉ là bèo nước gặp nhau; vốn dĩ, tận trong xương tủy chúng tôi đều có cái tính bạc bẽo trời sinh; thì hà cớ gì phải diễn màn kịch bất đắc dĩ trước khi chia tay.
* * *
Lúc trời vừa sáng, tôi thu dọn xong hành lý chào tạm biệt vợ chồng ông Roger. Họ tiễn tôi ra tận cổng, chúng tôi từ biệt nhau lúc trời rạng sáng, tôi nhìn lại lần nữa “ Người Bạn Cũ”, chiếc đèn lồng đỏ ấy vẫn cứ treo cao cao.
Đến được Munich đã hơn ba giờ chiều. Tôi tìm khách sạn dừng chân.
“ Sao cậu lại ở đây ?” Trên lưng cậu ấy còn đeo theo một ba lô to tướng, gương mặt vẫn đang mơ ngủ, vừa nãy chắc cậu ấy đang ngủ bên ngoài cửa phòng tôi.
“ Chị, chị thật quá lơ đãng, tôi từ Geneva cả đường theo chị đến tận Munich mà chị chẳng hề hay biết.” Cậu ấy bò dậy từ trên sàn, đưa tay chải lại mái tóc, rồi tự vỗ vào mặt.
“ Sao cậu theo tôi đến đây ?” Tôi lạnh lùng nhìn cậu ấy : “ Cậu nên hiểu rằng chẳng có buổi tiệc nào không tàn .”
“ Chuyện hôm đó . . . xin lỗi nhé.” Cậu ấy cụp mắt xuống : “ Nhưng, xin hãy tin tôi, tôi vốn không có ý đó. Lúc tôi mười tuổi, bố đã rời xa tôi, trước lúc ra đi câu cuối cùng đã dặn dò tôi thế này : ‘ Con trai, sau này sống trên đời, điều quan trọng nhất là phải học cách tự bảo vệ mình.’ Thế rồi, từ lúc nào không biết, tôi đã trở nên như vậy.”
“ Alice, có phải chị đã thất vọng về tôi, cho nên, chị không còn muốn nhìn thấy tôi, cho nên , mới không nói lời nào đã bỏ ra đi.” Lam Trinh Liệt lại ngước mắt lên, trong mắt hiện lên thứ cảm xúc bất an nào đó.
“ Không phải đâu, Lam Trinh Liệt. Tôi ấy à, là người rất sợ đối mặt với chuyện chia ly, cho nên, mới phải lựa chọn không từ mà biệt.” Hơn nửa tháng bên cạnh nhau khiến tôi không thể làm ngơ trước sự bất an và áy náy của cậu ấy : “ Còn về chuyện ngày hôm đó, cậu không cần cứ để trong lòng, chẳng phải tôi đã không sao rồi ư. Cậu xem, tôi vẫn sống khỏe đấy thôi .”
Sau một hồi im lặng, cậu nhóc ấy cuối cùng đã cười.
* * *
Chúng tôi dùng bữa sáng ở một quán ăn trên đầu phố. Buổi sáng sớm nay, chúng tôi uống loại bia Munich nổi tiếng nhất địa phương, qua cửa sổ kính sáng bóng nhìn xem những người qua lại trên phố hoặc vội vàng hoặc nhàn nhã bước đi.
“ Sau này chúng ta sẽ còn gặp lại, đúng không ?” Lam Trinh Liệt đột nhiên hỏi.
Sau này ư ? Sau này là một mệnh đề rất khó nắm bắt, nhưng tôi biết, với cậu thiếu niên đang ngồi trước mặt sẽ kết thúc tại đây. Thế giới của Lâm Tứ Nguyệt không muốn cuộc sống quá phức tạp. Bốn năm sau, tìm một công việc có ý nghĩa chút, rồi cứ thế thuận theo tự nhiên, có thể sẽ kết hôn, cũng có thể không.
“ Chị, chúng ta sẽ gặp lại chứ ?” Cậu ấy hỏi lại lần nữa.
“ Lam Trinh Liệt, qua hết hôm nay, quay về nhà đi.” Tôi không trả lời cậu ấy : “ Khi còn bé, tôi cứ nghĩ bỏ nhà đi là chuyện rất thú vị, nhưng tôi chưa bao giờ bỏ nhà đi cả, không phải không dám cũng không phải không muốn, mà là không nỡ. Không nỡ để mẹ đau buồn, để mẹ lo lắng. Bởi vì, tôi nghe nói, người mẹ là loại động vật nhạy cảm yếu đuối nhất trên đời, cho nên, về nhà đi nhé. Mẹ của cậu hiện giờ nhất định đang rất lo cho cậu.”
Lam Trinh Liệt không trả lời, chỉ thất thần nhìn vào cái ly trên bàn.
Cuối tháng hai, Munich vẫn cứ khí lạnh không tan, tôi nhìn vào ánh mặt trời đang thẳng chiếu , ý thức được chỉ vài giờ nữa thôi, tôi và cậu thiếu niên bên cạnh sẽ phải chia xa, tôi bất giác mất tự chủ nắm lấy tay Lam Trinh Liệt : “ Lam Trinh Liệt, chúng ta . . . đi chơi nhé !”
Tôi nghĩ, Lam Trinh Liệt đối với thành phố Munich này vốn không xa lạ, cậu ấy dễ dàng đưa tôi tìm đến những khu phố náo nhiệt lắm trò, rồi đưa tôi đi dạo khu chợ trời dưới lòng đất. Còn biết được ở đó có thể ăn bánh mì và uống bia miễn phí, tôi cười cậu ấy là tấm bản đồ di động, cậu ấy nói đó là do những lần cậu ấy bỏ nhà ra đi mang về được.
Sau cùng, chúng tôi tới một quãng trường, trung tâm quãng trường có tượng điêu khắc, có đài phun nước, xung quanh là quần thể kiến trúc Gothic (1), cổ xưa đến nỗi khiến cho người ta càng thêm sầu lắng.
(1)Là một phong cách kiến trúc hưng thịnh trong thời Trung Cổ ở Châu Âu, được phát triển theo kiểu kiến trúc La Mã, thừa hưởng lối kiến trúc văn học nghệ thuật phục hưng.
“ Alice, cho tôi số di động của chị.” Lam Trinh Liệt khẽ kéo áo tôi.
“ Số di động . . . số di động ư ? Điện thoại của tôi đã mất từ lâu rồi.” Những lời nói đó tôi buột miệng nói ra như phản xạ đầu tiên, thật tình, điện thoại tôi không bị mất, chỉ bị hỏng thôi. Trong thâm tâm tôi, có một nỗi lo sợ mơ hồ nào đó với cậu thiếu niên soái ca này mà ngay đến bản thân tôi cũng không nói rõ được, lo sợ cậu ấy sẽ thay đổi quỹ đạo cuộc sống sau này của tôi.
“ Thế này đi . . .” Lam Trinh Liệt dừng lại một chút : “ Chị cứ ở đây chờ tôi một chút, tôi sẽ quay lại ngay. Nhất định, nhất định phải chờ tôi . . . ửm ?” Điệu bộ cậu ấy đã chọc cười tôi, Lam Trinh Liệt của lúc này đây, cứ như trẻ con lo sợ bị người lớn bỏ rơi.
Sau khi có được sự đảm bảo của tôi, cậu ấy mới rời đi.
Ở một góc quãng trường, có họa sĩ đang vẽ chân dung cho đôi vợ chồng tóc bạc phơ, tuy khuôn mặt họ mang nét già nua nhưng nụ cười rất ngọt ngào hạnh phúc, người vợ chốc chốc lại đưa tay vỗ về vai chồng, như đang an ủi đứa trẻ không mấy kiên nhẫn. Tôi nghĩ, chồng bà ấy nhất định là người nóng vội. À, Joe của tôi cũng là người nóng vội . . . Không biết từ lúc nào, trong đáy mắt tôi lại rưng rưng, nỗi nhớ này đến thật quá đột ngột.
“ Sao thế ?” Có người ngồi xổm xuống trước mặt tôi : “ Chị Alice đa sầu đa cảm của tôi.”
“ Lam Trinh Liệt,” Tôi chỉ về đôi vợ chồng đang vẽ chân dung : “ Tôi cảm thấy tôi chẳng thể nào có được hạnh phúc như họ.”
“ Ai bảo không thể ?” Lam Trinh Liệt kéo tôi đến trước một họa sĩ vẽ chân dung khác, nói tiếng Anh với ông ấy : “ Vẽ chúng tôi trông hạnh phúc thế nào thì ra thế ấy.”
Cậu thiếu niên mười bảy tuổi có lẽ vẫn chưa hiểu được, hạnh phúc sao lại có thể chỉ một nét vẽ đã thể hiện ra được, nhưng cậu ấy cứ dùng cái kiểu bá đạo như thế xua đi bao nhiêu nỗi đau trong tôi.
* * *
Tôi và Lam Trinh Liệt trong bức vẽ không nhìn ra được có bao nhiêu hạnh phúc, nhưng lại giống nhau ở khuôn mặt lạnh lùng, cùng nhìn thế giới với đôi mắt nhàn nhạt. Ông họa sĩ cứ luôn miệng nói “ Sorry, sorry.”
Đưa bức vẽ cho Lam Trinh Liệt, tôi bảo cậu ấy giữ làm kỉ niệm nhé, Lam Trinh Liệt. Tôi bảo, chúng ta từ biệt ở đây thôi, Lam Trinh Liệt.
Cậu ấy lôi từ trong ba lô ra chiếc điện thoại mới đặt vào tay tôi, rồi nói : “ Nhưng tôi vẫn muốn gặp lại chị, Alice.”
Alice, đến nay cậu ấy vẫn cho rằng tên của tôi là Alice, có lần cậu ấy từng hỏi tôi có tên tiếng Trung không, tôi thuận miệng nói không có, xem đi, tôi cứ luôn gian dối quen thói. Tôi cúi mặt xuống, theo đó, tôi không nhìn thấy chiếc đồng hồ Lam Trinh Liệt vẫn thường đeo. Cậu ấy từng nói đó là di vật bố cậu để lại.
“ Lam Trinh Liệt, có phải cậu mang đồng hồ đi đổi lấy điện thoại không ?”
“ À ừm . . . chị yên tâm, tôi sẽ chuộc nó về.”
“ Lam Trinh Liệt,” Kiến trúc cổ xưa này, sắc trời đang dần mờ tối này, khiến tôi nảy sinh ra thứ cảm xúc mang tên không nỡ. Giờ phút này, có những lời nói cứ thế vụt ra khỏi miệng: “ Sau này, sống cho tốt vào, đừng bỏ nhà đi nữa. Tôi sẽ chúc phúc cho cậu, Lam Trinh Liệt.”
Cứ như thế, chúng tôi ở quãng trường của Munich một người rẽ trái, một người rẽ phải.
Trước khi lên máy bay, tôi mang chiếc điện thoại Lam Trinh Liệt đưa cho gửi đến bộ phận báo mất hành lý.