Quý Khinh Ngữ nói dối trên mạng hoàn toàn không có một chút gánh nặng tâm lý nào cả. Dù sao thì Q cũng không quen biết Tần Thù.
Mà giờ phút này ở trong thư phòng, mặt Tần Thù đã đen giống như đáy nồi. Trợ lý ngồi một bên run bần bật, lần cuối cùng anh ta nhìn thấy vẻ mặt này của Tần Thù chính là lúc người phụ trách công ty vi phạm quy định về hạng mục giá một tỷ, cuối cùng toàn bộ hạng mục đều bị phá huỷ.
Q: “Ngày mai tôi sẽ tham gia một hạng mục của công ty, em cảm thấy tôi nên mặc cái gì thì hợp lý?”
Lời Thì Thầm Cuối Cùng: “Anh bao nhiêu tuổi rồi?”
Quý Khinh Ngữ nghe thấy giọng nói của người đàn ông này và xem cả dáng người của anh ta thì cô đánh giá người đàn ông này chắc chưa đến ba mươi tuổi.
Q: “Hai bảy tuổi.”
Lời Thì Thầm Cuối Cùng: “Vậy mặc màu hồng nhạt để trông trẻ hơn đi. Hơn nữa dáng người của anh tốt như vậy, làn da cũng rất trắng. Mặc màu hồng chắc cũng được.”
Sau khi trả lời tin nhắn xong, Quý Khinh Ngữ thấy thời gian đã muộn. Cô chào tạm biệt Q sau đó offline.
Ngày hôm sau.
Quý Khinh Ngữ tỉnh lại với đôi mắt thâm quầng. Đều do tối qua gọi video với Q. Cả đêm qua cô nằm mơ thấy mộng xuân, ở trong mơ cô bị dươиɠ ѵậŧ thô to kia của Q đυ. đến chết đi sống lại.
Điều kỳ lạ nhất trong giấc mơ chính là, khi cô sắp lên cao trào, khuôn mặt của Q đột nhiên biến thành Tần Thù. Sau đó dùng vẻ mặt dầu mỡ hỏi cô anh có đẹp trai hay không. Quý Khinh Ngữ sợ tới mức từ trong mơ tỉnh táo lại.
Cũng may lúc đến phim trường vẫn kịp làm nghi thức khởi động máy. Quý Khinh Ngữ nhờ một bộ phim ngôn tình thần tượng mà một bước thành công trở thành một vị ŧıểυ hoa lưu lượng. Khi cô vừa bước xuống xe, một đống phóng viên truyền thông đã cầm máy ảnh chụp hình. Bên tai tràn ngập âm thanh chớp nháy, Quý Khinh Ngữ hất nhẹ mái tóc xoăn dài, bày ra vẻ mặt mê người nhất.
Kết quả giây tiếp theo từ nơi xa truyền đến một vài âm thanh ồn ào. Một chiếc xe bảo mẫu màu đen dừng lại trước cửa đoàn làm phim. Cánh cửa xe bảo mẫu mở ra, một người đàn ông đeo kính râm mặc một bộ tây trang màu hồng bước xuống.
“A a a.”
“Thù thần đẹp trai quá!”
“Chồng ơi nhìn em đi!”
Quý Khinh Ngữ: “.....”
Những nữ phóng viên kia có thể rụt rè một chút được không? Còn cả tên kia nữa, anh là đàn ông đó. Ít ra anh cũng nên kiềm chế một chút chứ?
Hơn nữa tốt xấu gì cô cũng coi như là một nữ nghệ sĩ nổi tiếng. Kết quả toàn chạy đến chụp Tần Thù.
Trong lòng Quý Khinh Ngữ cảm thấy rất tức giận, quả nhiên cô và Tần Thù trời sinh đã có không khí bất hoà. Tên khốn này vừa đi ra đã cướp sạch sự nổi bật của cô.
Nghi thức khởi động máy diễn ra trong cả một buổi sáng, giữa trưa Quý Khinh Ngữ cơm cũng chưa ăn đã trực tiếp trở về khách sạn. Cô vừa định mở cửa đã nhìn thấy Tần Thù kia đi về hướng này. Sau đó anh bước vào căn phòng bên cạnh trước mặt cô.
Tên khốn này thế mà lại ở cạnh phòng của cô!
Lần này sự tức giận của Quý Khinh Ngữ đã bốc cao hơn cả đầu. Cô nằm trên chiếc giường của phòng ngủ mở Wechat ra để trút giận.
Lời Thì Thầm Cuối Cùng: “Anh biết không hôm nay tôi đã gặp lại bạn trai cũ của mình!”
Q: “?”
Lời Thì Thầm Cuối Cùng: “Chính là cái tên quen tôi ba năm vẫn chưa đâm thủng màng trinh của tôi mà tôi đã nói hôm qua đó.”
Q: “À.”
Lời Thì Thầm Cuối Cùng: “Anh không biết đâu, hôm nay anh ta mặc một bộ tây trang màu hồng nhạt về đến tận nhà. Đúng là tên ŧıểυ bạch kiểm được phú bà bao dưỡng. Dầu mỡ khiến tôi muốn ói.”
Q: “Không phải em nói tây trang màu hồng nhạt rất đẹp sao?”
Lời Thì Thầm Cuối Cùng: “Anh là anh, anh ta là anh ta chứ. Anh ta có dáng người và khí chất tốt được như anh chắc. Anh ta mặc bộ đồ màu hồng nhạt giống như một tên ẻo lả vậy.”
Ở phòng bên cạnh.
Tần Thù ngay lập tức cởi bộ tây trang màu hồng xuống, sau đó dùng chân đá bộ đồ cách xa mình nhất có thể. Sau đó anh lạnh lùng nói với trợ lý: “Từ nay trở đi, đừng bao giờ để đồ vật màu hồng nhạt xuất hiện trước mặt tôi.”
Trợ lý: “......”
Sáng nay lúc đi ra khỏi cửa, ngài còn soi gương đến nửa giờ. Đối với tạo hình này của mình rất vừa lòng cơ mà.
Nhưng trợ lý cũng không dám hỏi không dám nói.
Quý Khinh Ngữ tiếp tục đánh chữ: “Hiện tại tôi đang nghỉ ngơi, bây giờ anh có tiện gọi video không?”
Q: “Lại muốn đυ. sao?
Lời Thì Thầm Cuối Cùng: “Có muốn một chút.”
Q: “Gửi một tin nhắn thoại đi nói muốn ăn dươиɠ ѵậŧ to lớn của chồng.”
Quý Khinh Ngữ hơi ngượng ngùng nhưng bây giờ hoa huyệt đang rất ngứa, đêm qua nằm mơ bị Q đυ. cả đêm. Hiện tại cô chỉ cần nghĩ đến dươиɠ ѵậŧ của Q thì cả người đã bủn rủn.
Cuồi cùng Quý Khinh Ngữ vẫn gửi một tin nhắn thoại: “Muốn ăn dươиɠ ѵậŧ to lớn của chồng, chồng ơi mau thả ©ôи th!t ra cho em xem đi.”
Q: “Không cho.”
Lời Thì Thầm Cuối Cùng: “.....”
Mẹ nó, cô thế nhưng lại bị Q chơi!
Đúng lúc này chuông cửa phòng của khách sạn vang lên, Quý Khinh Ngữ mở cửa chỉ thấy một người đàn ông mặc đồng phục cung kính nói. “Đây là chuyển phát nhanh mà Q tiên sinh muốn gửi cho ngài ạ.”
Quý Khinh Ngữ đột nhiên nhớ ra, dường như cô đã đăng thẻ phòng khách sạn trong vòng bạn bè chắc là Q đã nhìn thấy bài viết đó.
Cô mở chuyển phát nhanh ra, vừa nhìn thấy một cái mặt đã đỏ bừng. Trong hộp có một gậy mát xa trứng rung kẹp vυ" và trang phục hầu gái.
Q: “Có thích không?”
Lời Thì Thầm Cuối Cùng: “Sao anh gửi nhiều đồ như vậy cho tôi làm gì?”
Q: “Tặng quà cho vợ yêu.”
Tim Quý Khinh Ngữ đập nhanh hơn một chút. Vì tên đàn ông chó má này đã tặng quà cho cô nên cô tha thứ cho anh việc lúc nãy anh đã đùa giỡn cô.
Q: “Tách âʍ ɦộ ra sau đó bỏ trứng rung vào, rồi chụp một bức ảnh cho tôi xem.”