Cảnh An Dương không biểu đạt thêm ý tứ dư thừa nào, mà Đường Kỳ Sâm cũng không biết được ý đồ thật sự của bà.
Nhưng ở tình cảnh tiến thoái lưỡng nan hiện tại, anh tình nguyện đi tin tưởng mẹ mình động lòng trắc ẩn đưa ra tín hiệu thiện ý. Đường Kỳ Sâm trước hết gọi điện báo cho Ôn Dĩ Ninh chuyện này, trong giọng nói thấp thoáng chờ mong và hi vọng, loại cẩn thận từng chút một thăm dò và vui mừng nhỏ bé không giấu được kia hiện tại đặt trên người đàn ông giỏi khắc chế tâm tình lại có thể dễ dàng cảm nhận được.
Ôn Dĩ Ninh tuy có lo lắng và sợ hãi không tên trong lòng, nhưng cũng không nỡ phá đi phần chân tình thật ý này của anh. Cô thoải mái đồng ý, giọng nói nhỏ nhẹ tựa đôi cánh bướm dưới ánh mặt trời khẽ rung, vui vẻ nói: Được.
Cô ngắt máy rồi nói với Giang Liên Tuyết chuyện này, bà không khỏi cảm thấy bất ngờ, Trời ạ, quan hệ của hai đứa từ bao giờ đã tiến triển nhanh như thế rồi? Đây, đây là người lớn gặp mặt ấy hả?
Ôn Dĩ Ninh hơi bối rối, Nhanh cái gì chứ, mẹ đừng suy nghĩ nhiều có được không hả? Không phải là như vậy, chỉ cùng nhau ăn một bữa cơm thôi.
Giang Liên Tuyết giật mình: Như thế mà còn không gọi là người lớn gặp mặt à?
Ôn Dĩ Ninh không có cách nào phản bác.
Thời gian một điếu thuốc qua đi, Giang Liên Tuyết liếc xéo cô một cái, Cũng có tiền đồ đấy. Lại chậm rãi hỏi: Con quyết định xong rồi? Theo người đàn ông này rồi hả?
Cuối cùng vẫn là mẹ con, tuy là từ nhỏ đến lớn quan hệ của cô và Giang Liên Tuyết như nước với lửa thì vẫn cứ là máu mủ tình thâm duy nhất trên đời này của nhau. Người phụ nữ ban tặng cho cô huyết thống đang đứng trước mặt này, và dường như mỗi cô con gái trên thế giới khi phải bước đến giai đoạn đối mặt với e lệ và nghi ngờ đều sẽ muốn hỏi người mẹ sinh ra mình một chút, người này có đáng làm chồng hay không.
Mẹ con hiếm thấy có chút không khí hài hòa, Ôn Dĩ Ninh mấp máy môi một lúc, cuối cùng hỏi, Vẫn chưa hỏi mẹ bao giờ, mẹ cảm thấy anh ấy có được không?
Giang Liên Tuyết bình thản nhìn cô, ngữ điệu cũng bình tĩnh, Có thể không được sao? Tiền mừng vung tay một cái là mười vạn, người khác đưa tiền, cậu ta đưa thẻ ngân hàng, mẹ đúng là chưa từng được thấy cực phẩm nào như vậy bao giờ. Chiếc xe lần trước tới đón, mẹ biết, là Bentley. Cái nơi địa phương nhỏ này như chúng ta, tìm từ trên xuống dưới một lượt khó mà kiếm được một cái thứ hai như thế. Có tiền như vậy, có thể không được sao?
Ôn Dĩ Ninh hơi ngẩn ra, đến cả khinh thường cũng không buồn thể hiện nữa rồi, cô sớm phải biết từ miệng bà sẽ chẳng thể nói ra lời nào nghiêm túc mà.
Giang Liên Tuyết đổi sang khuôn mặt tươi cười, lông mày nhếch lên: Ăn cơm có phải sẽ nói đến lễ vật không? Trong lòng mẹ đã định xong một con số rồi, thấp hơn không thể được. Nhà cậu ta phải chịu trách nhiệm, à, mẹ mua cho con một chiếc mobility scooter coi như của hồi môn nhé?
Ôn Dĩ Ninh tức giận phẩy áo bỏ đi, người này thật sự là không thể nói lý!
Một hồi lâu sau Giang Liên Tuyết mới đến gõ cửa phòng cô, lười biếng tựa người cạnh cửa, ngón tay yểu điệu quấn lấy một lọn tóc chơi đùa, cười nhạo cô: Mới trêu chọc hai câu đã tức giận rồi. Mới đó mà đã nâng niu tên đó như vậy, mẹ sao có thể không đi đây? Yên tâm đi, sẽ không làm con mất mặt. Lúc nào hả? À, tiền mua vé con bỏ đấy!
Bữa ăn quyết định là vào thứ bảy.
Giang Liên Tuyết nhìn thì có vẻ không đáng tin, nhưng với lần gặp mặt này thật sự để tâm không ít.
Bà mới làm tóc cách đây không lâu, chất lượng và màu sắc đều rất tốt, nhưng cuối cùng vẫn đi chỉnh sửa lại một lần nữa, đổi màu đỏ rượu có chút xốc nổi khi trước thành nâu nhạt chỉnh trang ngay ngắn. Sau khi trở về cả người lại không có chút tinh thần, chiều tối đã chui vào phòng ngủ, thẳng đến sáng sớm ngày hôm sau mới bò dậy. Ôn Dĩ Ninh không ít lần cười nhạo lại bà, Xì, là ai nói mặc đồ cái bang cũng không việc gì phải lo lắng?
Giang Liên Tuyết vừa làm lại móng, vừa dài lại vừa mịn, không chút lưu tình búng lên trán cô con gái, Nha đầu chết tiệt!
Ôn Dĩ Ninh như con lật đật ngửa về sau một chút rồi lại bật trở về, Còn hai cái váy mới treo trong tủ quần áo kia nữa, lần trước con đi dạo phố nhìn thấy rồi, không phải hàng giảm giá đâu.
Phi! Còn không phải vì cái con nhóc không có lương tâm con? Giang Liên Tuyết ngửa đầu, lộ ra cái cổ thon dài trắng nõn, làn da này cũng thật là đi ngược lại quá trình lão hóa của tự nhiên, bà đắc ý nói: Gia đình bọn họ như vậy nhất định sẽ rất hùng hổ, mẹ cũng không thể quá thất bại trước mặt thông gia tương lai, mất mặt.
Ôn Dĩ Ninh nhìn bà khoác lác nghênh ngang, dáng vẻ nóng nảy, nhưng đáy lòng lại mềm ra, có chút xúc động. Tuy Giang Liên Tuyết nói năng không êm tai, nhưng lòng dạ rộng rãi sáng trong, thế gian to lớn cũng chỉ có hai mẹ con họ sống nương tựa vào nhau, bà cũng muốn tận lực trở thành chỗ dựa cho con gái.
Giang Liên Tuyết vốn đã xinh đẹp, để tâm ăn mặc chải chuốt vào lại càng câu hồn đoạt phách hơn. Ngày xuất phát, Dương Quốc Chính lái taxi đến đón bọn họ, thấy Giang Liên Tuyết khoác một chiếc áo choàng dài, chân đi giày cao gót, người đàn ông phương Bắc hơn năm mươi không khỏi ngớ ra, mặt đỏ tim đập, suýt thì mở nhầm cửa đi vào.
Giang Liên Tuyết khi còn trẻ là nhỏ yêu tinh, hiện tại chính là yêu tinh bà bà, ngồi ở vị trí cạnh ghế tài xế cũng không thành thật, trêu cho Dương Quốc Chính lắp ba lắp bắp, cả đoạn đường không thể vuốt thẳng lưỡi. Ôn Dĩ Ninh ngồi hàng ghế phía sau, mím môi cười trộm. Đường Kỳ Sâm từ sáng sớm đã gọi điện tới, trên đường lại gửi tin nhắn, nói mình sẽ đứng đón ở ga.
Bốn giờ một phút tàu dừng tại ga Thượng Hải, hai mẹ con vừa đi xuống liền nhìn thấy Đường Kỳ Sâm. Phong cách ngày hôm nay của anh nhìn qua cũng khá nhàn tản, bên trong áo thun đen, ngoài là một chiếc áo choàng dài màu trắng, hai màu sắc đơn giản phối hợp làm nổi bật lên tác phong nhanh nhẹn gọn gàng. Ôn Dĩ Ninh rất ít khi gặp được người đàn ông nào có thể mặc màu trắng làm tôn lên khí chất như thế, thêm cái cơ thể thon gầy không chút mỡ thừa đó, cả người nhìn qua có thêm mấy phần ôn hòa. Đường Kỳ Sâm đứng ở đó, từ xa đã khẽ cười với cô, lại như ánh trăng trên núi tuyết chiếu sáng đêm tối, cực kỳ chói mắt.
Chào bác gái, bác gái đi đường khổ cực rồi. Đường Kỳ Sâm nhận lấy hành lý, thái độ hiền hòa cung kính.
Đường Kỳ Sâm cả một đường lễ phép bắt chuyện hàn huyên với Giang Liên Tuyết. Anh và Ôn Dĩ Ninh cũng đã rất lâu không gặp, nhưng người lớn ở đây, hai người cũng không tiện biểu hiện quá rõ ràng. Chặng đường sau đó Giang Liên Tuyết tập trung ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, đề tài tới khi đó mới tạm dừng. Đường Kỳ Sâm yên lặng không một tiếng động đặt tay lên mu bàn tay của Ôn Dĩ Ninh, ngón tay khẽ vuốt nhẹ, sau đó nắm thật chặt.
Ôn Dĩ Ninh nghiêng đầu, tầm mắt của hai người vừa vặn tiếp xúc, trong yên tĩnh nhìn nhau, khóe miệng cong lên một đường cung rất nhỏ, sau đó đồng thời buông lỏng tay.
Địa điểm là ở đường Trung Sơn, nhà hàng này Đường Kỳ Sâm đã đến một lần, trang hoàng xa hoa đến cực điểm, kỳ thực so với phong cách thường ngày của Cảnh An Dương có chút không thích hợp. Nhưng đổi lại khía cạnh khác mà suy nghĩ thì có lẽ là Cảnh An Dương cũng muốn tận lực ra dáng chủ nhà mời cơm, cố ý chuẩn bị một màn tiếp đón long trọng này. Đến nơi, có bãi đỗ xe chuyên dụng cho bọn họ, người dẫn đường cung kính nói với Đường Kỳ Sâm: Đường tiên sinh, phu nhân đang đợi ngài trong phòng khách.
Đường Kỳ Sâm gật đầu coi như đã biết, nghiêng người nhường đường, để Giang Liên Tuyết đi trước, Bác gái, xin mời.
Giang Liên Tuyết theo bản năng đặt tay bên làn váy, khẽ nhếch cằm, dáng vẻ ung dung tự nhiên. Nhưng Ôn Dĩ Ninh nhìn thấy tay phải của bà đặt sau lưng khẽ cuộn lại, giống như muốn nắm lấy thứ gì đó. Ôn Dĩ Ninh hiểu, bà vẫn còn khẩn trương.
Khí thế này thật sự rất dễ khiến lòng người lung lay, một câu Đường tiên sinh của người dẫn đường kia, Giang Liên Tuyết liền biết dòng dõi địa vị của Đường Kỳ Sâm so với trong tưởng tượng của bà hơn nhiều lắm. Đến căn phòng nhỏ bí ẩn nhất phía trong cùng, người dẫn đường dừng lại, khom người lui ra. Đường Kỳ Sâm đẩy cửa đi vào, gọi một tiếng Mẹ. Sau đó hơi nghiêng người, để cho người bên trong nhìn thấy Giang Liên Tuyết và Ôn Dĩ Ninh sau lưng mình.
Cảnh An Dương ngồi ở ghế chủ vị, đơn độc một người, ánh mắt như đèn lồng phát sáng chuyển sang, trong thoáng chốc giống như có thể đem từ đầu đến chân một người soi thấu. Ngày hôm nay bà đặc biệt ăn mặc lóa mắt, một thân sườn xám đoan trang cao quý, từng chi tiết thiết kế tinh tế trên vạt áo đều lấp lánh ánh sáng. Cổ áo che khuất nửa cổ, nhưng không chút nào làm giảm vẻ đẹp của cái cổ thon dài, nhích lên một chút nữa, gương mặt được bảo dưỡng tỉ mỉ, năm tháng chỉ có thể bại trước mỹ nhân.
Cảnh An Dương cười nhàn nhạt, đứng dậy nghênh đón, trên vai phủ một chiếc áo khoác lông, lười biếng mà lộng lẫy hoa lệ, Ngồi đi.
Ôn Dĩ Ninh đè lại căng thẳng trong lòng, tự nhiên nói: Chào bác gái.
Giang Liên Tuyết cũng trưng ra bộ mặt tươi cười, Chẳng trách tiểu Đường lại tuấn tú như thế, hóa ra là giống mẹ.
Khóe miệng Cảnh An Dương giật giật, vẻ mặt vẫn ôn hòa, nhưng cũng không còn gì khác. Ánh mắt đột nhiên lướt qua, bà hỏi: Cô chính là Dĩ Ninh? Quả nhiên nghe danh đã lâu cũng không bằng gặp mặt, rất xinh đẹp.
Đường Kỳ Sâm thuận thế cầm tay Ôn Dĩ Ninh dắt người đi lên trước. Cảnh An Dương không chút biến sắc nói: Tôi có ấn tượng với cô. Chúng ta cũng không phải lần đầu tiên gặp mặt, người đứng cạnh Trần Tử Du lần trước ở dạ tiệc từ thiện chính là cô.
Ôn Dĩ Ninh hơi căng thẳng, cô dĩ nhiên vẫn còn nhớ. Lại cấp tốc soát lại một lượt xem có phải biểu hiện khi đó của mình rất kém cỏi hay không. Không thể không thừa nhận trưởng bối như Cảnh An Dương quá có cảm giác khoảng cách, từ trong xương phát ra thứ khí chất sắc bén kinh người. Có lẽ Đường Kỳ Sâm cũng cảm nhận được cô đang căng thẳng, bàn tay nắm lấy tay cô khẽ siết chặt hơn một chút. Chính là một cái nắm chặt này, lại giúp cô đang ở trạng thái rơi tự do cấp tốc lấy lại tinh thần, sức chiến đấu cũng bỗng chốc tràn trề.
Bốn người ngồi xuống, Giang Liên Tuyết ngồi bên cạnh Cảnh An Dương. Bình tĩnh mà xem xét thì ngũ quan của Giang Liên Tuyết xuất sắc hơn rất nhiều, chỉ là Cảnh An Dương hơn ở khí chất quá nổi bật, chiếc vòng tay phỉ thúy trên cổ tay đôi khi theo động tác của bà khẽ rung động. Bà khách khí nói: Đều là món ăn đặc sắc của nơi này, cũng không biết có hợp khẩu vị hai người hay không.
Giang Liên Tuyết nhiệt tình trả lời: Ngon, rất ngon.
Trứng cá muối cuốn tay, hàu kèm măng tây biển hương cam, ăn xong vẫn còn lưu lại nơi đầu lưỡi vị mặn của sóng biển, mấy thứ này sợ là cả đời Giang Liên Tuyết cũng không nghĩ đến sẽ có ngày được thử. Con người đối với những thứ mới mẻ luôn thể hiện rõ ràng hứng thú trên nét mặt, đặc biệt là Giang Liên Tuyết không phải người thích giấu diếm suy nghĩ, nức nở khen ngợi không ngớt.
Đường Kỳ Sâm nói: Nếu bác gái thích thì lần sau lại đưa bác gái đến ăn là được.
Cảnh An Dương ngồi thẳng, ăn vài miếng rồi đặt đũa xuống, hỏi Giang Liên Tuyết: Có muốn uống chút rượu không?
Thịnh tình không thể chối từ, Giang Liên Tuyết thoải mái nói: Được!
Cảnh An Dương liền quay sang nói với Đường Kỳ Sâm: Mẹ có trữ mấy bình ở đây, Kỳ Sâm, con đi lấy đi.
Đường Kỳ Sâm đặt bát canh mới húp được nửa xuống, vâng một tiếng rồi đi ra ngoài.
Cánh cửa đóng lại, người đã đi, trong phòng nhất thời rơi vào trầm mặc.
Giang Liên Tuyết cảm thấy không quá thoải mái, phóng tầm mắt sang Ôn Dĩ Ninh. Ôn Dĩ Ninh có chút lúng túng muốn tìm chủ đề nói chuyện, nhưng tầm mắt vừa dừng trên Cảnh An Dương, đầu lưỡi đã bị hung hăng buộc lại.
Cảnh An Dương thu hết phản ứng của cô vào mắt, khuôn mặt vừa rồi có thể miễn cưỡng coi như nhã nhặn, trong nháy mắt đã thu lại, không động ngồi đó. Cuối cùng bà nhìn sang Ôn Dĩ Ninh, ánh mắt lạnh nhạt cao ngạo, bình tĩnh nói: Ôn tiểu thư, cô và Kỳ Sâm không thích hợp.
Bầu không khí trong nháy mắt đóng băng.
Lật mặt một cách tàn nhẫn, phảng phất như có thể diễn trò đến bây giờ đã là nhượng bộ lớn nhất của bà. Không để ý đến tình cảm mà trưng ra khuôn mặt lạnh lẽo, cũng không kiêng kỵ mục đích ban đầu hẹn gặp, Cảnh An Dương hung ác xé rách lý tưởng hòa bình, một kiếm phóng tới khiến Ôn Dĩ Ninh không kịp phản ứng.
Kỳ Sâm là con trai duy nhất của tôi, toàn bộ Đường gia đều ký thác hi vọng vào nó, cô không hiểu được. Đương nhiên là cô cũng không cần phải hiểu. Ôn tiểu thư, cô rất ưu tú, giáo sư dạy môn chuyên ngành của cô ở Đại học Phục Đán đến tận bây giờ vẫn còn nhớ cô. Bà ấy nói cô trời sinh là viên ngọc thô chưa được mài dũa của ngành ngôn ngữ, tôi và bà ấy quen biết mấy chục năm nay, sinh viên có được một câu tán dương của bà ấy cũng không nhiều. Cảnh An Dương chậm rãi nói, lời phát ra mang theo nhiệt độ, nhưng mỗi chữ đều như sấm chớp trước cơn bão, Ôn tiểu thư, tôi không phủ nhận sự ưu tú của cô, nhưng hi vọng cô đừng tốn thời gian sức lực hoang phí tuổi thanh xuân lên người Kỳ Sâm làm gì nữa.
Ôn Dĩ Ninh biến sắc, mỗi giây một dạng. Ngày hôm nay cô mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, tóc dài buông xuống phủ lên bả vai thon gầy, khuôn mặt trắng nõn tại giờ khắc này càng không còn chút máu. Nhưng cô vẫn đoan trang ngồi đó, duy trì tư thế nên có.
Cảnh An Dương nói: Đạo lý như thiêu thân lao vào lửa không khó để hiểu, nhưng kết quả đều là tự mình diệt vong. Ôn tiểu thư, cô là người thông minh. Là một người mẹ, tôi xin cảm ơn sự ưu ái của cô đối với con trai tôi. Nhưng phần ưu ái này của cô lại biến thành quấy nhiễu cho gia đình chúng tôi, tôi không hi vọng bất hòa như vậy tiếp tục ảnh hưởng đến cái gia đình này.
Bên tai Ôn Dĩ Ninh đều là tiếng ong ong, thậm chí trong một giây trước mắt tối sầm, theo bản năng bắt lấy một góc bàn. Cô cắn răng, cảm nhận thịt hòa với máu mới miễn cưỡng không lộ ra thất thố. Cơn tức giận của trưởng bối một khi đã thật sự muốn tranh đấu đối đầu thì ai cũng không chống đỡ được. Thế tấn công của Cảnh An Dương quá mạnh mẽ quá ác liệt, lại không lệch không lộn xộn một li, hiển nhiên đã có chuẩn bị mà đến, cầm theo lưỡi đao sắc bén từng chút từng chút một chém đứt đường giới hạn chịu đựng của đối phương.
Bầu không khí dần hóa thành đặc sệt, trong trầm mặc không để lại lấy một chỗ trống để cứu vãn. Ôn Dĩ Ninh cúi đầu, đôi mắt khô khốc đau đớn.
Giang Liên Tuyết nghe đến bối rối rốt cuộc phục hồi tinh thần, sắc mặt nghiêm nghị đó đã hoàn toàn chèn ép tâm tình của bà, chua ngoa đanh đá ngày thường không còn bóng dáng. Bà nhìn về phía Cảnh An Dương, trong giọng nói có chút run rẩy, Không thể nói như vậy. Con trai của bà là bảo bối, không lẽ con gái của tôi lại kém cỏi?
Cảnh An Dương nghe vậy thì mỉm cười, Tôi chưa bao giờ có suy nghĩ như vậy đối với bất kỳ ai. Tôi chỉ biết tôn nghiêm là chính mình tranh đấu có được. Giang phu nhân, nghe nói năm đó bà ở tuổi vị thành niên đã có thai, vì một người đàn ông mà trở mặt thành thù với gia đình, đoạt tuyệt quan hệ với ba mẹ, loại quyết đoán này đúng là không phải ai cũng có.
Giang Liên Tuyết ngơ ngác, môi trên môi dưới chạm vào nhau, lại không thốt ra nổi nửa lời.
Có tình uống nước cũng no, đạo lý này hiển nhiên đã được Giang phu nhân lĩnh hội thấu triệt, nhưng con người phu nhân đây từ trên xuống dưới cũng là chứng minh cho một cái đạo lý, chính là ai cũng sẽ có những lúc nhìn nhầm. Chồng bà đối xử tệ bạc với bà, đánh chửi là chuyện thường như cơm bữa. Bà có sức lực cầm dao thái rau chặt một ngón tay của chồng, đúng là không kém gì phong độ của các đấng mày râu. Tính tình như vậy giáo dục ra con gái, đương nhiên sẽ không kém một bậc. Cảnh An Dương khẽ nhấc cằm, tựa như đang lạnh lùng kể lại một câu chuyện cũ không quá quan trọng.
Cơ thể Giang Liên Tuyết run rẩy kịch liệt, tựa như trong nháy mắt bị điểm huyệt, linh hồn bị rút cạn.
Một đời kiêu ngạo, một đời cẩu thả, một đời yêu hận, từ nhỏ là một cô tiểu thư kiêu ngạo tự phụ, cái gì cũng phải tranh thứ nhất, đến cả chuyện chọn đàn ông cũng hoành tráng ồn ào, tiêu sái cất bước. Nhưng ông trời vĩnh viễn không muốn vừa lòng người, tên ba ruột của Ôn Dĩ Ninh chỉ có cái vỏ bên ngoài, bên trong là thối rữa xấu xa, cả một đời đánh chửi, cuối cùng rơi vào kết cục làm một quả phụ trẻ. Cuộc hôn nhân thất bại này là mũi kiếm sắc bén luôn treo trên đỉnh đầu Giang Liên Tuyết. Bây giờ bị một người phụ nữ khác dùng đôi ba câu cắt đứt dây treo, thanh kiếm kia cứ như vậy thẳng tắp rơi xuống, đem bà chém thành hai nửa.
Đây là thứ Giang Liên Tuyết muốn che giấu cả đời, cả một đời không muốn nói ra, thế nhưng cuối cùng vẫn là thất bại, bị người hung hăng vạch trần.
Bà xụi lơ ngồi đó, cả người không còn chút sức lực, phảng phất như già đi cả chục tuổi. Một thân cẩn thận chải chuốt, kiểu tóc mới làm, móng tay mới sửa, cuối cùng đều trở thành trò hề. Lòng bàn tay Ôn Dĩ Ninh lạnh lẽo, viền mắt đỏ hồng. Cô đau lòng lại bất lực nhìn Giang Liên Tuyết, loại cảm giác áy náy bao phủ lấy cả linh hồn và thể xác kia cơ hồ đang dần cho cô tan tác.
Cảnh An Dương vẫn bình tĩnh ngồi đó, không bày ra vẻ mặt đắc ý, cũng không có diễu võ dương oai. Bà nâng chén trà lên, mở nắp đậy, thong dong thưởng thức hương vị đọng lại nơi đầu lưỡi. Hương trà lượn lờ, nhiệt khí lan tỏa, là Thiết Quan Âm thượng hạng.
Đúng lúc này Đường Kỳ Sâm đẩy cửa đi vào, trên tay cầm một chai rượu vang, đối với chuyện phát sinh trong mấy phút đồng hồ vừa rồi không hề hay biết.
Mẹ trữ rượu ở đây thật hả? Nói người tìm hồi lâu mà không thấy. Bọn họ lại không dám đến hỏi mẹ nên con chọn luôn một bình mới, bác gái, bác nếm thử, không thích thì đổi sang loại khác. Dứt lời, Đường Kỳ Sâm ngồi xuống, thế nhưng Ôn Dĩ Ninh lại đứng bật dậy.
Anh ngẩng đầu nhìn cô, Hả?
Ôn Dĩ Ninh không nhìn anh, rũ mi cụp mắt, đứng ngay trước mặt đây nhưng lại giống như không hề có thực. Cô nói: Có chút chuyện, cháu xin phép đi trước.
Một câu nói ra, liền đưa tay ôm lấy Giang Liên Tuyết, nâng bà từ chỗ ngồi đứng dậy, dừng lại một chút, giọng nói rõ ràng kiềm nén, bình thản nói với Cảnh An Dương: Bác gái, bác cứ từ từ ăn.
Ra khỏi phòng bao, bước chân nhẹ như đi trên bông, không quá vài giây sau bóng dáng vội vã đuổi theo của Đường Kỳ Sâm quả nhiên xuất hiện, anh kéo cánh tay Ôn Dĩ Ninh, Xảy ra chuyện gì?
Ôn Dĩ Ninh lên tinh thần, cười với anh, Ở nhà xảy ra chút chuyện, phải về gấp.
Đường Kỳ Sâm cau mày, Niệm Niệm.
Đôi mắt Ôn Dĩ Ninh trong veo, đối diện với anh không có nửa phần sóng lớn. Một không chịu lộ ra tâm tình, một không chịu buông tay, mặc cho bầu không gian quỷ dị chiếm lấy hai người, lại như kiên trì âm thầm phân cao thấp.
Mãi đến khi Giang Liên Tuyết lên tiếng, Đường tiên sinh, buông tay con bé đi.
Một lời hai ý nghĩa, tuy ý tứ không rõ, nhưng trong thời khắc mẫn cảm này lại như một cây búa tạ đập vào lòng Đường Kỳ Sâm.
Giang Liên Tuyết trầm tĩnh đến kỳ lạ, nhàn nhạt nói: Thật sự có chuyện phải về gấp.
Đường Kỳ Sâm chậm chạp chuyển tầm mắt sang, Bác gái.
Chúng tôi phải về nhà, hiện tại, lập tức, không thể chậm trễ. Giang Liên Tuyết kéo môi, bày ra một nụ cười vô hại, Cảm ơn người nhà cậu đã nhiệt tình chiêu đãi.
Để cho bọn họ biết, giữa người với người có đẳng cấp khác biệt, không thể không tự mình biết mình.
Đường Kỳ Sâm cảm nhận được giữa hai người đang dần có thứ gì đó chậm rãi ngăn cách, anh vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng trực giác mách bảo nhất định nhất định không được buông tay Ôn Dĩ Ninh. Loại sức lực và nhiệt độ không ngừng sinh sôi trong lòng bàn tay này, vốn là hiểu ngầm của bọn họ. Nhưng lần này Ôn Dĩ Ninh không đáp lại sự kiên trì của anh, lòng bàn tay mềm mại nhưng lạnh lẽo như lớp da của nàng tiên cá trơn tuột đã thoát đi, cuối cùng cầm tay Giang Liên Tuyết rời khỏi, chỉ để lại một bóng lưng thẳng tắp.
Chuyện sau đó dĩ nhiên Ôn Dĩ Ninh không thể nào biết được. Nhưng theo lời những người phục vụ của nhà hàng này, bọn họ rời đi không lâu trong căn phòng bao đó truyền ra tiếng cãi vã kịch liệt. Chén bát rơi xuống mặt đất, âm thanh vỡ vụn đâm đau tai người.
Cánh cửa lần nữa mở ra, Đường Kỳ Sâm thở hổn hển, như một con thú bị thương, khắp nơi đều đau đớn. Mà Cảnh phu nhân đứng phía sau cũng khàn cả giọng: Kỳ Sâm, con thật sự dám vì con bé kia mà cái gì cũng không cần sao?!
Bước chân của Đường Kỳ Sâm hơi dừng lại, bóng lưng tựa bầu trời trong đêm bão tuyết, trở thành thứ ánh sáng sắc bén nhất. Trên mặt của anh toàn bộ đều là lạnh lẽo thấu xương, thanh âm ngột ngạt thống khổ gần như chuyển thành nghẹn ngào, A, mẹ cũng đã như vậy rồi, con còn có lựa chọn nào khác nữa? Con còn có thể lựa chọn sao? Con mẹ nó còn ai dám muốn con trai mẹ đây!
- ------
Đi tàu cao sắt cao tốc về đến tỉnh H đã là bảy giờ tối.
Cuối thu, sắc trời đảo mắt cái liền chuyển về tối đen. Dương Quốc Chính lái taxi đến trước cửa ga đón hai mẹ con, đưa đến thế nào thì đưa về như vậy. Ông cũng đã nhìn ra trạng thái không bình thường của hai người, bầu không khí não nề u ám, với sáng nay như một trời một vực.
Nhưng tài xế Dương cũng là người hiểu chuyện, tận lực không hỏi, một đường tập trung lái xe.
Về đến nhà, Giang Liên Tuyết đi thẳng vào phòng ngủ, bước chân vội vàng đến mức quên cả đóng cửa lại. Ôn Dĩ Ninh mở tivi rồi ngồi ngẩn trên ghế sô pha, nửa ngày không chuyển kênh.
Ngồi xê ra chút đi. Giang Liên Tuyết từ trong phòng ngủ đi ra, đã đổi sang bộ quần áo ngủ, lớp trang điểm tẩy sạch, mái tóc mới làm cũng đã buộc gọn lại. Khuôn mặt trắng nõn mịn màng không trang điểm, tinh thần giống như đã khôi phục lại hơn nửa.
Ôn Dĩ Ninh nhìn thấy trên tay bà có một chồng giấy tờ sổ sách gì đó, trên cùng là giấy chứng nhận sở hữu nhà ở.
À, cái này là sổ tiết kiệm ngày đó ba con chết được bảo hiểm bồi thường, tổng cộng có bảy mươi tám ngàn, con lên đại học dùng hai mươi ngàn nộp học phí, trong này còn dư lại năm mươi ngàn tám. Cái thẻ của ngân hàng công thương này là khoản tiền phá dỡ của nhà mình, căn nhà mới này tốn hết thảy 105 vạn, trong đó còn lại 63 vạn. Mẹ đều đã gửi theo thời hạn, hai năm thôi, bởi như vậy lãi suất sẽ cao hơn một chút.
Giang Liên Tuyết nhét hai quyển sổ tiết kiệm vào ngực Ôn Dĩ Ninh.
Còn cái thẻ này, con đi Thượng Hải ba năm, ba năm nay gửi tiền về, tiền gửi qua wechat, cho này biếu nọ mẹ đều bỏ hết vào đây, hơn bốn vạn, mẹ không động vào một phần.
Ôn Dĩ Ninh ngạc nhiên, khó tin nhìn bà.
Tên chủ sở hữu của căn nhà này viết tên con rồi. Vốn là mẹ định đưa chỗ tiền phá dỡ này cho con, để con đi Thượng Hải mua cái nhà, nhưng có vẻ như chỗ tiền ít ỏi này đến một cái nhà vệ sinh ở đó cũng mua không nổi. Giang Liên Tuyết hừ lạnh, Thượng Hải thì có gì tốt, mỗi lần đều mang theo phiền phức về nhà. Mẹ phục con rồi, Ôn Dĩ Ninh, con chắc chắn là ôn dịch, tự mình hại mình thì thôi đi, còn truyền nhiễm sang cả mẹ.
Oán giận qua đi, lại thêm một khoảng yên tĩnh, Giang Liên Tuyết hít sâu một hơi rồi nói: Mẹ hận cái thành phố đó.
Trái tim cô thắt lại, nhưng cũng bất lực không thể mở miệng giải thích hay thậm chí là an ủi.
Mật mã của đám thẻ và số tiết kiệm này đều là một, ngày tháng năm sinh của con. Sau này cần dùng thì đừng tiếc, đều là của con cả. Giang Liên Tuyết áng chừng tập giấy trong tay một chút, nở nụ cười tự giễu, Cũng đâu có ít, đáng tiếc người ta nhìn không lọt mắt chỗ hồi môn này của con. Cũng đúng, gia đình của cậu ta như vậy, cũng chẳng thiếu chút hồi môn này. À không, bọn họ cái gì cũng không thiếu, chỉ là muốn tìm một cái cửa hàng cầm đồ thích hợp, có thể xứng đôi.
Giang Liên Tuyết thở dài, tay buông thõng, cuối cùng ném đồ trong tay lên mặt bàn, vòng tay trước ngực, nghiêng đầu nhìn sang cô, Không phải hôm qua con mới hỏi mẹ cảm thấy Đường Kỳ Sâm thế nào sao?
Mũi nghẹn lại, cổ họng cũng căng ra, giống như bị cảm cúm, Mẹ nói anh ấy được, trong lòng mẹ có tiền chính là đại gia.
Giang Liên Tuyết cười tựa nhánh hoa bồ công anh trong gió, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng sâu hơn một chút, sau khi thu lại ý cười, ánh mắt lại nhìn đi xa xôi: Cậu ta tốt với con, cái này mẹ có thể nhìn ra. Thế nhưng đàn ông có đúng là thành thật đáng tin hay không mấy đứa lại chẳng có đôi con mắt đủ sáng mà nhìn ra đâu. Chỉ có người sống với kẻ cặn bã rồi trải qua nửa đời dằn vặt giày vò như mẹ con mới có thôi. Bà lại nở tụ cười tự giễu, Mẹ kiếp, lại cũng không có bản lĩnh hơn lão nương.
Nhưng nếu con muốn hỏi suy nghĩ thật của mẹ, vậy thì mẹ cho rằng cậu ta không thích hợp với con. Giang Liên Tuyết nhàn nhạt nói: Giữa hai đứa, chênh lệch quá lớn. Bà mẹ già ghê gớm kia của cậu ta kể ra ngày hôm nay cũng có một câu rất có lý, nếu con tin có tình uống nước cũng no, vậy thì tương lai con chắc chắn sẽ chịu khổ.
Hàng mi của Ôn Dĩ Ninh khẽ chớp, bàn tay buông xuống hai bên chân càng lúc càng dùng sức bấm vào tấm đệm sô pha.
Giang Liên Tuyết quét mắt sang rồi lại thu về, muốn hút thuốc lá, nhưng hộp thuốc đã hết sạch, đành phải từ bỏ. Mẹ từ nhỏ đã không quản con làm gì, hiện tại lớn hơn dĩ nhiên không nghĩ sẽ nói mấy lời giả dối như là không hi vọng con bị khổ . Nhưng mẹ muốn lấy chặng đường một đời của mình nói cho con nghe, có những lúc con người chính là bị ma quỷ ám ảnh, thử tách ra với cậu ta một thời gian mà xem, có thể con sẽ nhận ra chỗ tình ý sâu đậm khi đó cũng chẳng là gì quá ghê gớm. Đương nhiên, con muốn cảm thấy vui vẻ thì có thể coi như cái gì cũng chưa từng xảy ra. Vui vẻ cần phải đánh đổi, ngàn vàng khó mua sự nguyện ý của con. Giang Liên Tuyết bỗng cười hì hì, Ai dà, không hổ là do mẹ sinh ra, đều chết vì tình.
Bà thả một chân vừa gác lên xuống, sau đó đứng lên, ngón tay cuốn lấy một sợi tóc, phong tình không chút nào che giấu cứ như vậy thả ra.
Ôn Dĩ Ninh đột nhiên nói: Mẹ, xin lỗi.
Bóng lưng Giang Liên Tuyết hơi khựng lại, nghiêng đầu nói: Mẹ quả thực gánh nổi câu xin lỗi này của con, cả đời mẹ cũng chỉ có cái mặt mũi này để sống thôi, nhưng ngày hôm nay bị người ta không chút lưu tình xé ra, còn ném xuống đất dùng chân mà đạp. Trong lời bà mang theo run rẩy, một màn xảy ra ban ngày đã hoàn toàn đào lại cội nguồn thống khổ của bà.
Nhưng mẹ không cần câu xin lỗi này của con, ban ngày mẹ nhẫn nhịn không lên tiếng cũng là bởi vì con gái mẹ. Mẹ có thể không biết xấu hổ, nhưng mẹ không thể để cho kẻ khác đâm sau lưng con. Dĩ An không còn, mẹ cũng chỉ còn mình con là người thân.
Đèn trần phòng khách sáng rực như tuyết, ấm áp bao phủ lên người Giang Liên Tuyết. Người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, thế nhưng số mệnh thăng trầm, vận mệnh đối xử với bà không công bằng, nhưng cũng đắp cho bà một thân cứng cỏi như thép.
Ôn Dĩ Ninh cúi thấp đầu ngồi trên ghế sô pha, hai tay che kín mắt.
Không lâu sau Giang Liên Tuyết lại từ phòng ngủ đi ra, bàn tay cầm điện thoại đưa về phía cô, bình tĩnh nói: Cậu ta gọi qua chỗ mẹ luôn rồi đây này.
Điện thoại của Ôn Dĩ Ninh từ trên tàu sắt cao tốc đã bị sập nguồn, sau khi về đến nhà cũng đặt trong túi xách chẳng buồn sạc điện. Đường Kỳ Sâm gọi liền mười cuộc đều không được, liền gọi cho Giang Liên Tuyết. Anh ở đầu bên kia nói xin lỗi Giang Liên Tuyết, chua xót và bất lực đều không thể che giấu quấn lấy những lời nói ra, cũng có thể nghe ra là thật lòng thật dạ. Giang Liên Tuyết cười cợt, rộng lượng không coi là chuyện gì lớn, Không sao, không nói nữa không nói nữa, lần sau đến ăn cơm đi, ở đây ăn uống không đắt đỏ như vậy, cũng nhất định cho cậu ăn no được.
Đường Kỳ Sâm nói anh đang ở tỉnh H.
Ngay dưới nhà bọn họ.
Ôn Dĩ Ninh nhận được điện thoại, khoác áo đi xuống dưới, từ chỗ rẽ đã nhìn thấy bóng dáng cô đơn của Đường Kỳ Sâm dưới ánh đèn đường. Cuối thu lạnh lẽo, đến cả ánh trăng cũng chứa đầy vô tình, nho nhỏ treo trên bầu trời đêm. Nơi bóng đèn tròn, chốc chốc lại có mấy cánh bướm đêm chớp động.
Trời lạnh như vậy nhưng Đường Kỳ Sâm cũng chỉ mặc một chiếc áo thun đen đơn bạc, mà chiếc áo khoác trắng kia cũng không thấy nữa.
Hai người cách nhau mấy bậc thang, lại không có ai tiến lên trước.
Người ngay trước mắt, nhưng cách biệt quá đỗi xa xôi.
Trên ngón tay Đường Kỳ Sâm còn kẹp điếu thuốc lá, lập lòe đốt cháy, từng sợi khói trắng như bị đóng băng, lại như ống kính đảo ngược, càng làm bừng tỉnh cảm giác tiêu điều của mùa đông chưa tới.
Đường Kỳ Sâm cầm điếu thuốc trên tay bóp tắt, cũng không cảm giác được bỏng.
Con mắt cô mỏi nhừ, đi về phía anh, Vì sao không mặc áo khoác?
Đường Kỳ Sâm nói: Đi vội quá, quên không lấy.
Giữa hai người lại lâm vào trầm mặc, gió thu luồn lách không mỏi.
Đường Kỳ Sâm nhẹ giọng phá vỡ cục diện bế tắc: Vừa mới gọi điện cho mẹ em, bác nói lần sau mời tôi đến nhà ăn cơm.
Ôn Dĩ Ninh ngẩng đầu, ánh mắt rơi trên người anh.
Một giây dừng lại này, khi mở miệng một lần nữa giọng nói rõ ràng đã khàn đi: Dĩ Ninh, còn có lần sau không đây?
Chóp mũi cô đau xót, sóng ngầm nối tiếp nơi đáy mắt trong khoảnh khắc bị rút cạn, rốt cuộc không thể kìm nén được nữa, giọt lệ trong suốt nối tiếp nhau chảy xuống. Đường Kỳ Sâm đau xé tim gan, kéo người ôm vào ngực.
Nhiệt độ cơ thể vì cái ôm này mà thoáng tăng trở lại, cũng dựng lên một tầng chắn ấm áp chặn lại gió lạnh bên ngoài. Trong lòng Đường Kỳ Sâm trống rỗng hư không, anh theo bản năng ôm chặt cô hơn.
Anh không dám buông tay.
Anh sợ chút gió xuân không dễ dàng gì mới tiến vào sinh mệnh mình đến đây sẽ đột ngột dừng lại, một đi không trở về.
Một hồi lâu sau, Ôn Dĩ Ninh mới khẽ nhấc tay ôm lấy Đường Kỳ Sâm. Mồ hôi lạnh thấm ướt lưng anh, trái tim đập thình thịch nặng nề, đau. Anh chầm chậm khép mi mắt lại.