Cúp điện thoại, Cảnh Phạm vội vàng đi vào phòng bếp.
Bên kia.
Người đàn ông đang ngồi trong phòng làm việc, hứng thú nhìn bóng dáng đang di chuyển kia. Anh không phải là một người thích bị người khác xâm phạm vào không gian riêng của mình, nhưng lúc này, nhìn thấy có một người cứ tới tới lui lui ở trong phòng của mình như vậy, anh lại không cảm thấy không chán ghét gì.
Lúc Lục Kiến Minh đẩy cửa đi vào đưa bữa sáng, thấy Hoắc tổng lại đang vui vẻ dán mắt vào máy vi tính lúc sáng sớm. Mấy ngày trước, trên đỉnh đầu còn giăng đầy mây đen, bây giờ là muốn chuyển sang hế độ trời quang mây tạnh sao?
Tuy nhiên…
Anh ấy đang nhìn cái gì vậy? Mà còn nhìn vui vẻ như vậy nữa chứ.
“Hoắc tổng, đây là bữa sáng thư ký Trần đã mua cho anh.” Lục Kiến Minh để bữa sáng ở trên bàn làm việc.
Hoắc Cảnh Thành hoàn hồn, anh giả vờ ho khan, che dấu tâm tư trên mặt, che màn hình máy vi tính lại, chỉ nói: “Không cần, các cậu ai chưa ăn điểm tâm, thì cứ cầm lấy ăn đi.”
“Thân thể của anh không tốt, không thể không ăn sáng được.”
“Ai nói cho cậu là tôi không ăn sáng? Lát nữa tôi sẽ ăn, bây giờ không đói bụng.” Anh cúi đầu lật văn kiện,
Thấy anh kiên trì như vậy, Lục Kiến Minh cũng không nói thêm gì nữa, chuẩn bị mang bữa sáng đi ra ngoài.
“Đúng rồi, còn có chuyện.” Vừa đi tới cửa, lại bị gọi lại.
Hoắc Cảnh Thành phân phó: “Cậu tự mình gọi điện thoại cho giám đốc Tô, nếu như có cơ hội, có thể để cho Cảnh Phạm đi thử.”
Lục Kiến Minh thật ngoài ý liệu: “Ý của anh là bây giờ không phong sát Cảnh Phạm nữa à?”
Hoắc Cảnh Thành nhướn nhướn màu: “Đây chỉ là tạm thời, còn sau này, còn phải nhìn xem biểu hiện của cô ta thế nào.”
“Tôi biết rồi, vậy bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại ngay cho giám đốc Tô.” Lục Kiến Minh mang theo bữa sáng ra ngoài.
Anh ta phát hiện ra tâm tư gần đây của boss nhà mình càng ngày càng khó đoán.
Đại khái 45 phút sau, cửa phòng làm việc của tổng tài bỗng bị đẩy ra từ bên ngoài.
Hoắc Cảnh Thành cau mày: “Ngay cả cửa cũng không gõ?”
“Không có tâm tình.” Người tới là Dung Kỳ. Anh ta hung hăng đi đến trước bàn làm việc của anh.
Ngay cả đầu Hoắc Cảnh Thành cũng không ngẩng lên: “Dung Đại thiếu gia, mới sáng sớm cậu chạy nơi này làm cái gì? Công ty rất rảnh rỗi hay sao?”
“Cậu nói đi, cậu lại dùng thủ đoạn đùa bỡn gì?” Dung Kỳ trừng anh.
“Không bằng cậu nói thẳng đi.” Hoắc Cảnh Thành cầm bút ký tên, lười biếng đáp lại.
Dung Kỳ rút cái bút trong tay anh ra: “Sáng sớm hôm nay tôi gọi điện thoại cho Cảnh Phạm, cô ấy bảo tôi sau này đừng gọi điện thoại cho cô ấy nữa.”
Khóe môi của Hoắc Cảnh Thành hơi cong lên.
Biểu hiện của cô ta cũng không tệ lắm.
“Nếu cô ta bảo cậu đừng gọi điện thoại cho cô ta nữa, nói rõ nàng cô ta rất ghét cậu, cậu đừng đi quấy rầy cô ta nữa.”
“Lão Hoắc, cậu quá âm hiểm.” Dung Kỳ khinh bỉ nhìn anh: “Cảnh Phạm nói, là cậu lấy thân phận ông chủ chèn ép cô ấy, cậu không cho phép cô ấy qua lại với tôi.”
“…” Hoắc Cảnh Thành không nói nên lời.
Anh chắc chắn là người phụ nữ này cố ý nói toạc ra.
“Là tôi bảo cô ta làm như vậy.” Hoắc Cảnh Thành bảo Dung Kỳ buông tay: “Ai bảo tôi là ông chủ của cô ta, cô ta phải nghe theo tôi.”
“Hừ! Bây giờ tôi phải giúp cô ấy thanh lý hợp động, để cô ấy ký hợp đồng với công ty của tôi, tránh không bị cậu lạm dụng uy quyền chèn ép nữa!” Dung Kỳ thở phì phò.
Cảnh Phạm một tay cầm bình giữ ấm, một tay cầm văn kiện, lên lầu cao nhất.
“Thư ký Trần.” Lúc đi qua phòng thư ký, Cảnh Phạm chào hỏi.
“Cảnh ŧıểυ thư.” Trần Lộc gật đầu với cô, lập tức báo cho cô biết tin tức tốt: “Vừa rồi trợ lý Lục nói, hôm nay Hoắc tổng thiện tâm đại phát, không phong sát cô nữa!”
“Có thật không?” Cảnh Phạm ất cao hứng. Cô không ngờ rằng hiệu suất của Hoắc Cảnh Thành cao như vậy.
“Còn có thể là giả được? Chắc bây giờ trợ lý Lục đã gọi điện thoại cho giám đốc Tô của cô rồi.” Trần Lộc trêu ghẹo “Chúc mừng cô nhé. Khi nào rảnh rỗi nhớ ký tên cho tôi, chứ đừng để đến lúc đỏ rồi tôi muốn tìm cô cũng không tìm được.”