“Tôi không có bồi người khác uống rượu.” Cô tỉnh hồn, nắm tay anh trên mặt mình ra.
Nhiệt độ đầu ngón tay người đàn ông làm cho cô tham luyến chốc lát, nhưng không dám chần chừ, nhanh chóng buông ra.
“Tôi đi khiêu vũ, không phải đi bồi rượu. Anh nói đúng, tôi thật sự thiếu tiền, anh không cho tôi công việc, tôi có thể không thiếu tiền sao? Nếu anh muốn đòi tiền lại, tôi sẽ nhanh chóng gom đủ 100 ngàn trả lại cho anh. Nếu Hoắc tổng không có chuyện gì khác, tôi đi ra ngoài trước.”
Nói xong, cô xoay người muốn đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng kia, Hoắc Cảnh Thành lại nổi giận.
Tay cô đặt trên chốt cửa, vừa kéo cửa ra một kẽ hở nhỏ, chỉ cảm thấy cảm giác bị áp bách bỗng dưng truyền tới từ sau lưng.
“Ầm…” một tiếng, cánh tay bền chắc có lực từ sau cô vươn ra đóng cửa lại.
Hơi nóng và hoccmôn của người đàn ông truyền tới.
Thân thể anh cao lớn, như có như không dán vào cô.
Tim cô đập loạn lên.
Cực kỳ thiếu dưỡng khí.
“Người đàn ông kia chính là anh ta?” Còn chưa phục hồi tinh thần, người đàn ông phía sau mở miệng, hơi thở phả lên cổ cô.
Rất nhột.
“… Anh ta nào?” Cô cố gắng khống chế mình, để mình biểu hiện trấn định.
“Cô nói sao?”
“Tôi không biết.”
Hoắc Cảnh Thành bấu tay cô, xoay dáng người gầy nhỏ của cô lại.
Hai người mặt đối mặt, cô khẽ run.
Hoắc Cảnh Thành cũng ngẩn người.
Một giây sau, trầm giọng nói: “Người đàn ông cùng cô hại chết anh tôi năm năm trước, có phải chính là người cô lấy tiền đi nuôi không?”
Nhắc tới chuyện năm nămn trước, lòng Cảnh Phạm lại đau thắt.
Sống lưng dựa vào cánh cửa, ánh mắt phức tạp nhìn anh, không đáp mà hỏi ngược lại: “Anh rất hận người đó sao?”
“Cô nói sao?” Anh cảm thấy cô hỏi câu rất ngu ngốc.
“Nếu như… Nếu như anh biết người đó là ai, anh sẽ hận anh ấy như hận tôi, đối phó anh ấy giống như đối phó tôi sao?” Thử dò xét hỏi lần nữa. Tay cô giữ chốt cửa ở sau, hỏi ra miệng.
“Không sai!” Anh trả lời không chút do dự, giọng lãnh khốc: “Tôi sẽ khiến anh ta hối hận vì đã tổn thương anh cả tôi.”
Lông mi Cảnh Phạm run lên, ánh mắt tối đen.
Anh không cách nào quên được, cô không dám nói sự thật.
Biết sự thật, anh đương nhiên sẽ sụp đổ.
Nhìn phản ứng của cô, anh cười lạnh: “Sợ? Đau lòng?”
“Ừ.” Cảnh Phạm buồn rầu gật đầu. Cô thật sự rất sợ, quả thật đau lòng.
“Cho nên… thật sự là anh ta?” Hoắc Cảnh Thành lập tức nổi giận, tay chống cửa siết chặt. Ánh mắt kia như muốn đâm thủng cô.
“Tờ chi phiếu anh cho tôi, tôi đưa cho anh tôi.”
“Ai?” Cô giải thích quá đột ngột, Hoắc Cảnh Thành chưa phục hồi tinh thần.
“Gần đây Cảnh thị xảy ra chút vấn đề, không đủ vốn xoay chuyển. Nên tôi đưa cho anh tôi.”
Cho nên…
“Cô không cầm tiền đi nuôi ŧıểυ bạch kiểm?” Anh xác nhận lại.
Lửa giận vừa nổi lên vô hình giảm đi rất nhiều. Ngay cả giọng cũng hòa hoãn.
Cô cười tự giễu: “Hoắc tổng chèn ép tôi, tôi nào còn có tiền đi nuôi ŧıểυ bạch kiểm?”
Anh cau mày, giữ mặt cô: “Cho nên, ý cô là cô muốn kiếm thật nhiều tiền, sau đó đi nuôi ŧıểυ bạch kiểm?”
Cảnh Phạm mím môi, giơ tay bấu tay anh. Nhiệt độ đầu ngón tay khiến cô run sợ.
Cô sâu kín nhìn anh, đáy lòng chập chờn mấy phen. Hồi lâu, mới không ôm hy vọng thử dò xét: “Hoắc tổng, đây là chuyện riêng của tôi, tại sao anh tức giận như vậy?”