“Anh, anh đừng đẩy tới đẩy lui với em nữa, cầm đi.” Cảnh Phạm đẩy chi phiếu lại: “Em biết gần đây vốn công ty rất eo hẹp, mấy ngân hàng đều cự tuyệt cho công ty vay tiền.”
“Anh cho là em không quan tâm những chuyện này lắm.”
“Thỉnh thoảng cũng xem tin tức trên mạng. Hơn nữa, lần trước về nhà, từ thái độ của mẹ, em cũng nhìn ra được. Anh, bây giờ em không cần tiền gấp, anh lấy tiền này đi. Em biết anh tốt với em, nhưng mà chuyện cũng phải phân biệt nặng nhẹ, thong thả hay cấp bách.”
Cảnh Uyên thở dài: “Anh sợ em cực khổ, cũng sợ trễ việcŧıểυ Chanh Tử chữa bệnh.”
“Nếu đây là tiền cứu mạng ŧıểυ Chanh Tử, em cũng sẽ phải trả cho anh.” Cảnh Phạm nghịch ngợm le lưỡi.
Cảnh Uyên cười: “Nếu em có thể nghĩ vậy thì tốt. Chi phiếu này anh nhận trước, nếu ŧıểυ Chanh Tử cần tiền, em hãy tìm anh.”
“Không thành vấn đề. Anh, anh tốt với em nhất.”
Cảnh Uyên cúi đầu nhìn cô, ánh mắt tràn đầy cưng chiều. Xoa xoa đầu cô, nhớ tới cái gì, hỏi: “Hoắc Cảnh Thành là ông chủ em?”
Nhắc tới người kia, tay Cảnh Phạm từ trên khuỷu tay Cảnh Uyên buông xuống. Chán nản gật đầu: “Ừ, hiện tại anh ta là Tổng giám đốc Tập đoàn Hoàn Vũ.”
Cảnh Uyên bất ngờ: “Hoàn Vũ?”
Anh ta thất thần thì thầm hai chữ.
Cảnh Phạm nhìn anh ta, hỏi: “Sao thế?”
“Không sao.” Cảnh Uyên lắc đầu: “Bây giờ anh ta là ông chủ em, có làm khó em không?”
“Không có.” Cảnh Phạm lên tinh thần, lắc đầu như giã tỏi: “Công ty nhiều nhân viên, nhiều ngành, nhiều công việc như vậy, hơn nữa, còn nhiều nghệ sĩ thuộc Bộ quản lý, anh ta căn bản không coi trọng em.”
“Vậy thì tốt.” Nghe cô nói vậy, Cảnh Uyên mới yên tâm.
Phục vụ bưng thức ăn ra, Cảnh Uyên quyết định thực đơn, nhưng tất cả đều là món Cảnh Phạm thích.
Nhiều năm qua, tất cả sở thích của cô, anh ta đều rất rõ ràng.
Ở trước mặt anh ta, em gái cô đây không có bí mật gì. Điều duy nhất anh ta không biết là cha ŧıểυ Chanh Tử, rốt cuộc là người đàn ông nào. Nhiều năm qua, cũng chưa từng thấy người đàn ông kia xuất hiện.
…
Bên kia.
Xe Hoắc Cảnh Thành chậm rãi dừng lại trước cửa công ty.
Nhân viên bãi đậu xe nhanh chóng tới cung kính mở cửa xe cho anh. Anh giao văn kiện cho Lục Kiến Minh và Trần Lộc phía sau, sãi bước đi vào công ty.
Trước mặt, hai nữ nghệ sĩ đang thấp giọng trò chuyện bát quái.
“Vừa rồi cô thấy Cảnh Phạm trong nhà hàng không?”
“Không chú ý. Sao thế?”
“Cô ta ngồi cùng một người đàn ông rất đẹp trai. Hơn nữa, tôi thấy cô ta đưa chi phiếu cho người đàn ông kia!”
“Không thể nào! Cô ta đưa chi phiếu cho đàn ông? Cô có hoa mắt không?”
“Thấy tận mắt, sao có thể giả được? Tôi nói sao bình thường cô ta thiếu tiền như vậy, thì ra lấy tiền đi nuôi ŧıểυ bạch kiểm!”
“Ha ha, cô ta được lắm nha! Người khác đều tìm người đưa chi phiếu cho mình, cô ta ngược lại, trẻ tuổi xinh đẹp, còn đưa cho người ta.”
Hai người, cô một câu tôi một câu trò chuyện hăng say, ai cũng không chú ý tới người nào đó đứng ở sau.
Hoắc Cảnh Thành nghe rõ từng chữ, sắc mặt ngày càng khó coi.
Chi phiếu?
Người phụ nữ đáng chết này, lấy chi phiếu của mình đưa cho người khác?
Cô thiếu tiền đến mức chạy tới quán bar rối loạn bẩn thỉu đó khiêu vũ là vì nuôi đàn ông?
Cô rốt cuộc còn làm bao nhiêu chuyện quá đáng! Còn có mấy người đàn ông?