Cảnh Phạm run lên nhưng không dám đắm chìm vào nụ hôn này. Cô giữ mặt anh, trốn tránh: “Đã là lúc nào rồi anh còn...”
“Anh không sao!” Anh nhỏ giọng nói.
Anh tì trán mình lên trán cô, sắc mặt trầm trầm.
Cảnh Phạm nhìn anh, sửng sốt một chút, đột nhiên hiểu ra: “Vừa rồi anh đùa em sao?”
“Anh có nói với em là anh cảm thấy không thoải mái à?” Vẻ mặt Hoắc Cảnh Thành đầy vẻ vô tội.
“Đúng, anh chưa hề nói, là em quá ngu! Là em quá lo lắng cho anh!” Cảnh Phạm tức giận, đấm mạnh lên người anh: “Hoắc Cảnh Thành, anh có biết anh làm vậy rất quá đáng hay không? Đùa giỡn em sao? Nhìn em giống con ngốc lo lắng cho anh như vậy, anh vui lắm hả?”
Anh thừa nhận. Anh quả thật vui vẻ khi thấy dáng vẻ cô lo lắng cho anh như vậy.
Dáng vẻ này của cô, hai tháng sau, anh sẽ không được thấy nữa.
Hoắc Cảnh Thành để mặc cô phát tiết trên người mình, cũng không ngăn cản, chỉ nói: “Bây giờ anh vẫn không sao nhưng em còn ra tay như vậy, anh không thể đảm bảo bản thân sẽ không chết trên tay em đâu!”
Một từ ‘chết’ này khiến chóp mũi của Cảnh Phạm nghèn nghẹn.
Cô giơ tay lên, che môi anh: “Anh không được nói lung tung!”
Lông mi cô càng rủn ẩy dữ dội hơn, đôi mắt mờ hơi nước.
Anh có thể thấy được đáy mắt cô đầy kinh hoàng.
“Đây không tính là nói linh tinh!” Hoắc Cảnh Thành ngưng mắt nhìn đôi mắt ướt át của cô, cầm lấy bàn tay cô: “Bây giờ anh chẳng khác nào có con dao đang kề vào cổ. Ngay cả bác sĩ cũng không dám khẳng định tôi có thể sống bao lâu nữa!”
“Hoắc Cảnh Thành, anh đừng nên nói nữa...” Giọng nói của Cảnh Phạm run rẩy, mang theo nức nở.
“Có lẽ, tôi có thể sống qua ba tháng. Có lẽ, tôi cũng chẳng sống nổi qua ba tháng...”
Đột nhiên Cảnh Phạm ôm lấy cổ anh, cúi người hôn lên cánh môi người đàn ông này.
Nụ hôn của cô rất to gan, không hề chùn bước.
Giống như muốn mấy lời anh vừa nói biến mất tất cả.
Hoắc Cảnh Thành chấn động, anh không ngờ đột nhiên Cảnh Phạm lại chủ động như vậy, đáy mắt thoáng chút kinh ngạc.
Chẳng qua là khi cánh môi mềm mại đỏ mọng dính sát vào môi anh, cả người anh cứng lại. Chỉ cảm thấy một dòng điện nổ tung giữa môi lan tràn đến tứ chi.
Cô giống như một đứa bé chưa từng hôn bao giờ, không có chút kỹ xảo, chỉ ngậm cánh môi anh mυ"ŧ mát, rồi sau đó lại cậy hàm răng của anh mà tiến quân vào.
Rốt cuộc, anh không thể chịu nổi được nữa, quấn lấy lưỡi cô.
Dường như cô không cam lòng, định làm loạn, Hoắc Cảnh Thành giữ chặt gáy cô, ép sát cô lại để cô lùi bước.
Cánh môi tách rời, trong lòng Cảnh Phạm đầy mất mát. Anh đang từ chối hôn cô sao?