Hôm nay Hoắc Cảnh Thành cùng mẹ và ông nội ở Hoắc gia.
Hai vị trưởng bối lo lắng cho anh ở nhà một mình
“Nào, ăn nhiều một chút” Văn Phái múc súp cho anh, đau lòng nói: “Khoảng thời gian này con bị bệnh,người rất gầy”
“Mẹ, bây giờ con đã không sao rồi. Sau này có thể từ từ nuôi” Hoắc Cảnh Thành trấn an mẹ, uống súp.
Ông nội xúc động: “Sau này con phải chú ý thân thể bản thân. Đừng coi mình như người bình thường, làm như toàn bộ cơ thể đều tốt”
“Cháu biết rồi”
“Còn nữa, con cách xa họ Cảnh một chút, càng xa càng tốt” Văn Phái nhắc nhở: “Mỗi lần gặp phải cô ta, đều không có chuyện tốt”
Hoắc Cảnh Thành mím chặt môi, không nói lời nào, vẻ mặt cũng không được tốt như lúc trước.
Ông nội nhìn cháu trai, xen vào nói: “Được rồi, đừng nói những chuyện kia nữa. Ăn cơm đi”
Lúc này Văn Phái mới thu lại, ba người tiếp tục ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Lục Kiến Minh đến đón anh
Văn Phái ở bên cạnh đeo khăn quàng cổ lên cho anh, một bên nhắn nhủ Lục Kiến Minh: “Không được để cho nó bận quá khiến nó mệt mỏi, biết chưa?”
“Phu nhân, người yên tâm”
“Lúc họp chớ họp quá hai tiếng, ta sợ thân thể nó không chịu nổi”
“Vâng, phu nhân”
“Buổi trưa không cần mua cơm cho nó, tôi sẽ đích thân mang qua”
“Vâng”
“Đặc biệt quan tâm đến công việc, các cậu có thể giúp đỡ. Không được thì cứ trực tiếp giao cho Hoắc Tranh”
“Mẹ, được rồi” Cuối cùng Hoắc Cảnh Thành cũng cắt đứt lời Văn Phái: “Con còn không yếu ớt giống như một phế nhân. Không cần lo lắng như vậy”
“Mẹ có thể không lo lắng sao?” Văn Phái lườm anh: “Nếu con có xảy ra chuyện gì, mẹ và ông con làm sao sống nổi”
“Được rồi, con đi đây” Hoắc Cảnh Thành tạm biệt mẹ rồi lên xe.
Lục Kiến Minh cũng đi theo ngồi trên ghế lái
Xe băng băng trên đường
Cuối cùng Hoắc Cảnh Thành cũng mở miệng: “Lần trước bảo anh điều tra chuyện kia, có manh mối không?”
“Có” Lục Kiến Minh chần chừ một lúc, đưa tư liệu cho Hoắc Cảnh Thành
Hoắc Cảnh Thành lại không nhận, căn bản là không muốn nhìn đến, chỉ nói: “Anh nói là được rồi”
Dường như Lục Kiến Minh lo lắng anh của bây giờ sẽ không chịu nổi đả kích như vậy, không mở miệng.
Hoắc Cảnh Thành cười hừ một tiếng: “Anh còn sợ tôi không chịu nổi đả kích này sao? Mấy tháng trước tôi đã biết rồi”
Mặt không đổi sắc nói ra lời này, chỉ có những ngón tay dài siết chặt lại biểu lộ cảm xúc của anh lúc này.
Trái tim vẫn còn đau nhức.
Loại đau đớn này thật lâu.
Dù cho khoảng thời gian còn hôn mê, cơn đau này cũng không giảm.
Sau này lúc tỉnh lại, cũng là vì đau mà tỉnh.
Anh suy nghĩ, chỉ sợ cơn đau này cuối cùng cũng không giảm bớt được.
Đau đớn này nằm ở bên trong, ăn sâu vào máu
Cuối cùng Lục Kiến Minh vẫn mở miệng: “Bệnh án bên Mỹ được quản lý rất nghiêm khắc, cho nên không cách nào điều tra được ghi chép cụ thể chuyện Cảnh ŧıểυ thư sinh con ở Mỹ. Nhưng mà tôi có đến chỗ cô ấy ở trước kia hỏi qua, đích thực là cô mang thai. Lúc cái thai lớn, cô thường đi xung quanh để tản bộ, hàng xóm xung quanh đều thấy”
Hoắc Cảnh Thành không lên tiếng, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ
Lục Kiến Minh không rõ vẻ mặt lúc này của anh, nhưng mà nhìn nửa bên mặt cũng nhìn ra được chuyện này đã qua lâu như vậy vẫn là một đả kích lớn đối với anh.
Anh tiếp tục nói: “Thời gian Cảnh ŧıểυ thư mang thai hẳn là năm năm trước sau khi đính hôn”
Hô hấp người đàn ông nặng nề hơn, một lúc sau mới hỏi: “Còn gì nữa không?”
“Mấy người hàng xóm có nói, ban đầu chưa thấy ba của đứa bé. Nhưng sau này lại xuất hiện một người đàn ông” Lục Kiến Minh cẩn thận nói: “Chính xác là anh trai Cảnh Phạm, Cảnh Uyên tiên sinh”