Một trận lại một trận công kích hung mãnh tàn nhẫn không hề lưu tình ập tới.
Cảnh Phạm toàn thân phát run, hai tay ôm lấy thân thể lạnh như băng của người nọ, muốn bảo vệ anh.
Anh chịu không nổi!
Không thể!
Không được tổn thương cô ấy!
Cô hét lên một tiếng, cuối cùng, ngay cả giọng cũng khản đặc, không kêu được tiếng nào.
Hoắc Cảnh Thành nhìn thấy nước mắt của cô, ngón tay lạnh như băng đặt lên hai má cô.
Ngón tay anh run run.
Đôi môi tái nhợt cũng run rẩy.
“Cảnh Phạm, em đừng diễn trò trước mặt anh nữa...”
Giọng anh bi thương chưa từng thấy.
Khó trách, cô xuất hiện cùng ŧıểυ Chanh Tử...
Khó trách, ŧıểυ Chanh Tử quan hệ với Cảnh Uyên cũng thân mật như vậy...
Khó trách, anh luôn cảm thấy ŧıểυ Chanh Tử giống cô...
Khó trách, lúc cô chăm sóc ŧıểυ Chanh Tử lại quen thuộc thành thạo như vậy...
“Cảnh Thành!”
“Cảnh Thành, anh tỉnh lại đi!”
“Cảnh Thành!”
Cảnh Phạm kêu lên đau đớn
Nhưng người nọ tựa lên người cô đã ngất mất rồi.
Bên ngoài, vang lên tiếng còi xe cảnh sát. Từng tiếng từng tiếng, vang vọng cả thành phố.
Cảnh Phạm lại bướng bỉnh ôm chặt người nọ. Môi cô run run, dán sát bên tai anh nói nhỏ: “Anh không được có việc gì... ŧıểυ Chanh Tử còn chưa gọi anh một tiếng ‘ba’, cho nên... Anh nhất định phải tỉnh lại...”
Cảnh sát phá cửa xông vào.
Nhìn thấy đứa nhỏ được ôm đi ra, anh được hộ sĩ đẩy đi, trước mắt Cảnh Phạm tối sầm, cuối cùng cũng mất đi tri giác.
——————
Cảnh Phạm không biết mình hôn mê bao lâu.
Lúc tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn thân đều vô cùng đau đớn. Mỗi chỗ đều như muốn rời ra từng mảnh.
“Phạm Phạm, em sao rồi?” Một âm thanh quen thuộc vang lên, âm điệu luôn ôn nhu kia, giờ phút này lại tràn đầy lo lắng.
Cảnh Phạm mở mắt ra, khuôn mặt lo lắng của Cảnh Uyên hiện ra trước mắt cô.
“Bác sĩ, cô ấy tỉnh rồi tỉnh!” Cảnh Uyên gọi bác sĩ.
Cảnh Phạm túm tay Cảnh Uyên lại: “Anh, ŧıểυ Chanh Tử đâu? Cảnh Thành đâu? Bọn họ hiện tại thế nào rồi?”
“Em đừng lo lắng!” Cảnh Uyên giữ chặt bàn tay run run của cô, anh cúi người, đau lòng vén mái tóc rối của cô lên, ôn nhu mở miệng: “ŧıểυ Chanh Tử không sao cả, con bé chỉ uống chút thuốc mê, ngủ mất. Giờ cũng đã tỉnh lại, không có việc gì. Ba mẹ ở bên kia chăm sóc con bé, em không cần lo lắng.”
“Vậy anh ấy thì sao?” Cảnh Phạm hỏi.
Hình ảnh tàn khốc lúc trước giống như một bộ phim không ngừng hiện lên trong đầu cô, xé nát thần kinh cô.
Hốc mắt cô rưng rưng, muốn biết, rồi lại sợ phải biết. Chỉ tự an ủi mình nói: “Anh ấy nhất định không có việc gì, đúng không?”
Cảnh Uyên ánh mắt u ám: “... Anh ta bây giờ còn đang ở phòng theo dõi đặc biệt.”
Tim Cảnh Phạm đau xót, xốc chăn lên muốn đứng dậy: “Giờ em đi tìm anh ấy!”
Nhưng mới đứng dậy, cảm giác choáng váng đánh úp lại, cả người cô lại ngã về giường.
Cảnh Uyên đỡ cô: “Đầu em bị thương, trên người cũng nhiều chỗ bị thương. Bác sĩ nói, giờ em không thể lộn xộn! Mau ngoan ngoãn nằm xuống!”
Cảnh Phạm nằm ở trên giường, tay lại bướng bỉnh giữ chặt Cảnh Uyên, ánh mắt mang theo khẩn cầu: “Anh, em muốn đến xem anh ấy.”
Cảnh Uyên luôn không thể từ chối Cảnh Phạm: “Được. Anh đồng ý với em, lát nữa chờ bác sĩ xem qua cho em, em hết choáng váng rồi, anh sẽ mang em đi thăm anh ta.”
Nghe Cảnh Uyên nói như vậy, Cảnh Phạm mới hơi yên lòng một chút.
“Cô ấy đâu? Mộ Vãn thế nào rồi?” Cảnh Phạm hỏi.
“Bị mang đi, đang bị điều tra. Hai lão Mộ gia vô cùng nôn nóng, từng đến đây hai lần tìm em, hy vọng lúc em lấy khẩu cung tha cho cô ta một lần, bị anh đuổi đi.”