Cảm xúc không cam lòng như đang hung hăng cắn xé dây thần kinh trong đầu cô ta
“Không! Hoắc Cảnh Thành, anh không thể đối xử với em như vậy được!”
Mộ Vãn sao có thể chịu được chuyện bị anh vạch trần chân tướng ở ngay trước mặt nhiều người và giới truyền thông, còn bị vô tình vứt bỏ như vậy?
Cô ta lập tức đứng lên khỏi xe lăn, bất ngờ chạy nhanh về phía bóng dáng kia.
“Anh không thể đối xử với em như vậy được! Em là vị hôn thê của anh! Chúng ta phải kết hôn!” Mộ Vãn hét lên, giọng nói tràn đầy thê lương.
Hoắc Cảnh Thành xoay người lại, nhìn về phía chân cô ta.
Hạ Lễ Ngộ mở miệng cười: “Mộ Vãn, chúc mừng cô, thì ra hai chân cô đã hoàn toàn hồi phục rồi.”
“Tại sao anh phải đối xử với em như vậy?” Mộ Vãn rưng rưng nước mắt, cô ta đi tới trước mặt Hoắc Cảnh Thành: “Tại sao anh phải khiến em khó chịu như vậy? Em đã làm gì sai? Em chỉ bởi vì yêu anh mà thôi! Em yêu anh!”
Vẻ mặt của Hoắc Cảnh Thành dầ ngưng trọng lại.
Nước mắt của Cảnh Phạm, luôn khiến anh đau lòng.
Nhưng mà, nước mắt của Mộ Vãn trước mặt, lại không thể nào làm nổi lên chút gợn sóng trong trái tim anh.
Đại khái, đây chính là khác biệt.
“Tình yêu của em chính là tính toán, là lừa dối?” Hoắc Cảnh Thành nhìn cô ta, vẻ mặt tràn đầy thất vọng.”Nếu em không dùng chuyện năm năm trước lừa dối anh, ít nhất chúng ta còn có thể làm bạn bè. Huống chi, đối với anh mà nói, chuyện năm năm trước đã sớm không còn bất cứ ý nghĩa gì rồi!”
“Không còn ý nghĩa gì?” Mộ Vãn rưng rưng nước mắt nhìn về phía Cảnh Phạm sau lưng anh.
Ánh mắt, mang theo căm ghét không cách nào che giấu được nữa.
Cảnh Phạm bị cô ta nhìn chằm chằm mà cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Cô được Hoắc Cảnh Thành bên cạnh tới che chắn ở sau lưng.
Chỉ nghe thấy Mộ Vãn hỏi: “Chẳng lẽ anh không muốn biết người đêm đó là ai sao?”
Cảnh Phạm thầm giật mình.
Cô nhìn chằm chằm vào Mộ Vãn.
Nội tâm, vô cùng mâu thuẫn.
Mộ Vãn mỉm cười, nụ cười có chút thê lương, có chút cuồng loạn. Ánh mắt của cô ta, chậm rãi chuyển về phía Hoắc Cảnh Thành: “Em sẽ không nói cho anh biết người phụ nữ ngủ với anh đêm hôm đó là ai đâu!”
Vẻ mặt của Hoắc Cảnh Thành vẫn không có chút gợn sóng nào: “Vậy em hãy trông nom cái bí mật này cho tốt vào.”
Dưới con mắt của mọi người, anh nắm lấy tay của Cảnh Phạm: “Chúng ta đi. Sao tay em lại lạnh như vậy?”
Cảnh Phạm hoàn hồn, cô cứng ngắc kéo khóe môi: “Quá nhiều người, tôi khẩn trương.”
Truyền thông đã ùa lên.
Hoắc Cảnh Thành ôm Cảnh Phạm vào trong ngực.
Cảnh Phạm nhìn một bên gò má kiên định của anh, thấp giọng hỏi: “Anh không muốn biết chân tướng sao?”
“Không muốn.” Hoắc Cảnh Thành đáp lại ngắn gọn nhưng kiên định.
Người phụ nữ năm năm trước đó, đã hoàn toàn biến mất trong trí nhớ của anh rồi.
Với anh, một đêm đó, chỉ là tình một đêm mà thôi. Hơn nữa, còn là tình một đêm mà anh đã sớm nên quên đi.
Qua nhiều năm như vậy, biết cô gái kia là ai thì thế nào? Anh vĩnh viễn không thể nào vì chuyện năm năm trước mà lựa chọn chung một chỗ với một người phụ nữ khác.
Vì vậy, biết, cũng chỉ làm tăng thêm lúng túng mà thôi.
“Hoắc tổng, bây giờ ngài và cảnh ŧıểυ thư đang ở bên nhau hay sao?”
“Hai người có cân nhắc đến chuyện kết hôn không?”
“Nếu fan hâm mộ của hai người thấy hai người lại bên nhau lần nữa, nhất định sẽ rất kích động!”
Hai người bọn họ, hoàn toàn bị giới truyền thông bao vây, bên đó cực kỳ náo nhiệt.
Bên này, cuối cùng thì Mộ Vãn cũng không nhịn được nữa, chật vật ngã ngồi dưới đất. Kết thúc buồn bã dưới ánh mắt đầy cảm thông và thổn thức của các tân khách.
“Hoắc Cảnh Thành, sao anh lại có thể đối xử như vậy với em? Em sẽ không bỏ qua cho hai người đâu!” Mộ Vãn lầm bầm, nước mắt ướt đẫm cả khuôn mặt.
Lớp trang điểm lem toàn bộ trên mặt, nhìn vô cùng đáng thương.