“Dì nhỏ, chúng ta đi hỏi chú Hoắc ngay bây giờ có được hay không?” Đột nhiên đứa bé đề nghị.
Bây giờ hỏi tất nhiên là không được rồi. Hôm nay anh bận rộn, e rằng bây giờ vẫn phải đi tiếp khách.
Nhưng mà nhìn đôi mắt ngập nước của cô bé, lời từ chối vừa đến miệng cô cũng nuốt vào bụng, chỉ gật đầu: “Được!”
——
Buổi tối, Hoắc Cảnh Thành còn có tiệc xã giao.
Anh muốn Cảnh Phạm dọn đến chỗ anh nhưng nói thế nào cô cũng không đồng ý.
Vừa nghĩ tới việc sau khi trở về sẽ đối mặt với căn biệt thự trống rỗng kia, Hoắc Cảnh Thành cảm thấy thà đừng về còn hơn.
Uống rượu đến một nửa thì Hoắc Cảnh Thành cầm di động gọi điện cho người nào đó, nhưng điện thoại bị cúp, chỉ gửi tới một cái tin nhắn: “Em không tiện nghe điện thoại, chờ một chút!”
“Em đang ở đâu?”
“Sao vậy?”
“...” Ngón tay Hoắc Cảnh Thành hoạt động trên điện thoại, gõ mấy chữ: “Chuyển tới đi!”
Bên kia, Cảnh Phạm đang dỗ ŧıểυ Chanh ngủ. Hôm nay cô bé khóc mệt, cơm tối cũng không ăn mà ngủ luôn.
Cảnh Phạm thấy ba chữ trên màn hình di động chỉ mỉm cười một tiếng, không nhắn lại.
Nghiêng người nằm trên ghế salon nhìn đứa bé đang say ngủ lại nghĩ đến người đàn ông kia, trong lòng cô cảm thấy có một loại sợ hãi khó tả.
Hoắc Cảnh Thành cầm di động đợi một lúc nhưng cũng không nhận được tin nhắn hồi âm của cô.
Chẳng lẽ ngủ rồi?
Tiệc xã giao kết thúc, khi rời khỏi hội sở đã là đêm khuya.
Người phụ nữ kia đến lúc này cũng không nhắn tin lại, cũng chẳng thèm gọi lại.
Đến khi anh gọi thì di động của cô đã tắt máy, không thể liên lạc được.
Hoắc Cảnh Thành phát hiện bản thân lại lo được lo mất như vậy, cảm giác này có chút buồn cười.
Ném di động lên ghế, Lục Kiến Minh nhanh chóng lái xe về biệt thự Kinh Sơn.
Đến gần, Lục Kiến Minh hoài nghi nhìn căn biệt thư có đèn sáng: “Hoắc tổng, trong nhà không phải có kẻ trộm chứ?”
Mí mắt Hoắc Cảnh Thành hơi giật, một lúc sau mới chậm rãi mở mắt ra.
Trong biếệt thự, lúc này lại có một ngọn đèn sáng.
Ánh đèn vàng mờ nhạt rọi vào mắt anh khiến trái tim anh rung động.
Chẳng lẽ...
Anh không nói gì, đẩy cửa sải bước đi xuống.
Bước chân ngược lại càng lúc càng nhanh.
Lục Kiến Minh kêu lên: “Hoắc tổng, di động của anh! Anh quên không cầm di động rồi!”
Lúc này, Hoắc Cảnh Thành mới quay đầu lấy đi động. Lục Kiến Minh hỏi: “Hoắc tổng, cần báo cảnh sát đi!”
Hoắc Cảnh Thành tức giận lườm cậu ta: “Nếu mai tôi không tới công ty thì cậu hãy báo cảnh sát là được rồi!”
Dứt lời, không đợi cậu ta phản ứng, anh đã sải bước vào biệt thự.
Lần đầu tiên, anh cảm thấy con đường này dài vô tận.
Ấn mật mã, đẩy cửa đi vào.
Ánh đèn sáng chói chiếu sáng cả căn phòng.
Anh không đổi giày, đi thẳng đến phòng.
Trên ghế salon một bóng người đang nằm co rúc. Bước chân anh đột nhiên dừng lại.
Trên ghế salon, có một lớn một nhỏ đang nằm đó. Cô nghiêng người để đứa bé nằm bên trong. Cô nhóc nằm trong lòng cô, ngủ say sưa.
Hai người hô hấp vững vàng, đều đều, khiến căn nhà cũng ấm áp hẳn lên.
Hoắc Cảnh Thành nhìn cảnh tượng này, không tự chủ mà hơi thở cũng nhẹ hơn nhiều.
Trái tim lo được lo mất kia đột nhiên lại cảm thấy cực kỳ thoải mái, thỏa mãn.
Giống như có một lớn một nhỏ này thì anh có cả thế giới vậy.
Hoắc Cảnh Thành cúi người ngắm nhìn hai người, đôi mắt thâm thúy nhìn đứa bé rồi nhìn cô.
Ngón tay không kiềm chế vuốt ve khuôn mặt cô.
Cô nàng này rõ ràng nói sẽ không tới chỗ anh. Kết quả lại đột nhiên xuất hiện, khiến anh cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên và mừng rỡ.