Trần Lộc suy nghĩ một chút: “Chẳng lẽ là Mộ ŧıểυ thư tự mình làm?”
“Mộ ŧıểυ thư lúc này còn đang ở trong bệnh viện, đi đâu nấu cơm?” - Lục Kiến Minh nói nhỏ: “Cảnh Phạm mua cơm trưa. Đã biết vì sao Hoắc tổng vui vẻ chưa?”
Trần Lộc bỗng nhiên tỉnh ngộ ‘a’ một tiếng: “Cho nên, người Hoắc tổng Kim Ốc Tàng Kiều hóa ra là Cảnh ŧıểυ thư!”
——
Lúc này, trong phòng làm việc, Hoắc Cảnh Thành vẫn đang đợi, thật sự dùng 12 phần kiên trì.
Ở bên kia bàn, bữa trưa Trần Lộc đưa tới lúc này đã nguội ngắt nhưng anh cũng không động tới.
Lại một lần nữa ngẩng đầu nhìn đồng hồ.
Đã hơn một giờ, cô vẫn không tới.
Sẽ không phải lại ói trên đường chứ?
Chưa biết chừng đúng là như vậy.
Cô luôn nói thân thể anh không tốt, thế nhưng thân thể cô cũng chẳng thua kém là bao.
Hoắc Cảnh Thành vừa nghĩ, rút điện thoại chuẩn bị gọi.
Đúng lúc này, Lục Kiến Minh đẩy cửa đi vào. Hoắc Cảnh Thành nhìn lướt qua thấy trên tay anh cầm một hộp thức ăn ngoài, không ngó ngàng gì tới. Lục Kiến Minh đi đến, đặt lên bàn: “Hoắc tổng, cơm trưa tình yêu của anh đây, ngài mau ăn cho nóng đi.”
“Có ý gì?” – Động tác nhấn số của Hoắc Cảnh Thành tạm dừng lại.
“Cảnh ŧıểυ thư đưa tới.”
Hoắc Cảnh Thành nhìn bên ngoài phòng: “Vậy người đâu?”
“Đi rồi. Cảnh ŧıểυ thư nói có việc, không tới được, bảo tôi giúp cô ấy mang lên.”
“Mới vừa đi?”
“Vâng, mới vừa đi.”
Hoắc Cảnh Thành mặt lạnh: “Đi ra ngoài đi.”
Rút điện thoại ra, nhanh chóng nhấn một dãy số, Anh đứng bên cửa sổ nhìn xuống.
Từ trên tầng cao nhất của Hoàn Vũ nhìn xuống, người đến người đi, nhỏ như con kiến, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Tiếng điện thoại vang lên một lúc, Cảnh Phạm mới bắt máy.
“Đi đâu vậy?” - Hoắc Cảnh Thành hỏi thẳng.
“Mới vừa đi ngang qua quán cà phê IT‘S, đi vào mua hai cái bánh ga tô nhỏ mang về cho...” - suýt chút nữa cô đã bật thốt lên ‘cho ŧıểυ Tranh tử ăn’, thoáng ngừng lại rồi nói: “Cho tôi ăn.”
Hoắc Cảnh Thành nghe được ngữ khí chột dạ của cô: “Không phải cho mình ăn đúng không?”
Giọng, hơi lạnh.
“Hả?”
“Em vội về đến vậy sao?” – Giọng Hoắc Cảnh Thành có chút khó chịu.
Cô vội trở lại đưa bánh ga tô cho anh trai sao?!
Cảnh Phạm căn bản không biết những tâm tư này của anh: “Em đã ra ngoài cả nửa ngày rồi.”
Không về nhà còn đi đâu được? Cũng không thể đến nhà anh vu vạ?
Hoắc Cảnh Thành đứng bên cửa sổ, nhìn về phía IT‘S: “Bây giờ em đến phòng làm việc của tôi đi.”
“Tôi đã nhờ trợ lý Lục mang thức ăn lên cho anh rồi.”
“Hiện tại tôi muốn gặp em, chứ không phải cơm của em.”
Cảnh Phạm suy nghĩ một chút: “Vậy tôi mua bánh ga tô mang qua, anh chờ một chút.”
Bánh ga tô bánh ga tô! Lại là bánh ga tô!
Hoắc Cảnh Thành đen mặt, cúp máy trước.
Cảnh Phạm không hề hay biết anh đang sinh hờn dỗi, ngược lại rất vui vẻ mua bánh ga tô, trong đầu đều là bộ dáng vui vẻ của ŧıểυ Tranh tử khi nhìn thấy bánh ga tô.
Mua bánh ga tô xong, cô mang theo về Hoàn Vũ.
Đúng như dự đoán, từ lúc nhấn nút thang máy ở tầng trệt, cô đã phải trải qua lễ rửa tội bởi ánh mắt của mọi người.
Đến tầng cao nhất, Trần Lộc chào cô: “Cảnh ŧıểυ thư.”
“Đã lâu không gặp.”
“Ngày hôm nay ăn cháo nóng ngon không? Mùi vị thế nào?”
Cảnh Phạm không nghĩ tới Trần Lộc lại biết mình uống cháo của Hoắc Cảnh Thành, vội giải thích: “Hoắc tổng đến công ty sớm, không chịu ăn lại không muốn lãng phí, thế nên tôi mới được lợi. Mùi vị rất ngon.”
Trần Lộc cười lên: “Cháo này vốn dành cho Cảnh ŧıểυ thư mà, hơn nữa còn là Hoắc tổng cố ý bảo tôi đi căn tin mượn nhà bếp nấu cho cô đấy.”