Hạ Lễ Ngộ lại tiếp tục hỏi: “Chắc chắn là lần nào cũng dùng?”
Cảnh Phạm muốn tìm một động để chui vào.
Quả thực, cô không thể nào thản nhiên trả lời câu hỏi tư mật như vậy ở trước mặt hai người đàn ông.
Nghe thấy vậy, Hoắc Cảnh Thành cũng cảm thấy tương đối khó trả lời.
Hoắc Cảnh Thành nhìn về phía cô, rồi mới trả lời: “Có một lần không dùng. Nhưng đã uống thuốc rồi.”
“Vậy thì cũng không chắc chắn. Mặc kệ là thuốc phòng tránh thai hay là bao cao su, cũng không thể phòng tránh được 100%. Vẫn nên kiểm tra lại cho chắc.” Hạ Lễ Ngộ gọi điện thoại cho khoa phụ sản.
Hoắc Cảnh Thành dẫn Cảnh Phạm ra khỏi phòng làm việc của Hạ Lễ Ngộ, đi đến khoa phụ sản.
Trên đường đi, anh không nói gì cả, sắc mặt cũng ngưng trọng hơn so với bất cứ lúc nào.
Sắc mặt của Cảnh Phạm cũng không tốt lắm, nhất là sau khi cô phát hiện ra sắc mặt của anh rất khó coi, trong lòng có loại khổ sở không nói ra được.
Nếu cô thật sự mang thai, cô cũng không biết nên xử lý tình huống này như thế nào. Nhìn vẻ mặt này của anh, hiển nhiên, anh cũng không muốn làm cha.
Trên vẻ mặt ngưng trọng của anh, ngay cả một tia vui vẻ cũng không có.
Cảnh Phạm đi sau lưng anh, gió mạnh thổi qua hành lang của bệnh viện, cô chỉ cảm thấy vô cùng lạnh. Cái lạnh đó, giống như xuyên thấu qua lớp quần áo của cô, đập thẳng vào da thịt của cô vậy.
Cô bước chân đi như cái xác không hồn vậy.
Đến khoa phụ sản, ngồi ở bên ngoài đều là đôi tình nhân hoặc là vợ chồng.
“Bà xã, thật sự có! Quá tốt! Anh đã được làm cha rồi!” người đàn ông trẻ tuổi nhìn kết quả siêu âm, vui mừng không kể xiết. Anh ta vội ôm lấy cô vợ trẻ lên.
Cô vợ trẻ mỉm cười, vỗ lấy bả vai của chồng mình nói: “Anh mau để em xuống, như vậy sẽ làm tổn thương đến bảo bảo!”
“Đúng đúng đúng, sau này không thể lỗ mãng như vậy nữa!” người cha trẻ tuổi hoảng hốt vội vàng buông vợ mình xuống, anh ta vươn tay ra, nắm lấy bàn tay của vợ mình: “Lão phật gia, sau này có chuyện gì, dù là chuyện nhỏ nhất, anh cũng sẽ tận tụy phục vụ em hết lòng, đến chết mới thôi.”
“Phi phi phi! Chúng ta mới có con, anh nói sống nói chết ra làm gì!” cô vợ nhỏ hờn dỗi nói.
Hai người vừa nói vừa cười, trên mặt đều là nụ cười hạnh phúc.
Cảnh Phạm giật mình nhìn bọn họ, lại nhìn về phía bóng lưng lạnh lùng của người đàn ông trước mặt, cảm giác hâm mộ khiến vành mắt của cô đỏ dần lên.
Thứ mà cô mong muốn, thật ra chỉ là hạnh phúc bình thường như vậy.
Nhưng mà, dù bình thường như vậy, nhưng với cả cô và Hoắc Cảnh Thành, nó cũng chỉ là mộng tưởng xa vời.
Mấy năm trước, lúc cô mang thai ŧıểυ Chanh tử, cô chỉ có một mình, mỗi lần đến bệnh viện, nhìn những cặp đôi viên mãn kia, cô lại ảo tưởng, có lẽ một ngày nào đó mình sẽ không còn một mình nữa.
Hôm nay, tới bệnh viện lần nữa, quả thật là cô đã không còn một mình. Nhưng mà, giờ phút này, trong lòng lại càng khổ sở vắng lặng hơn nhiều.
Nếu quả thật phải bỏ đứa bé đi, thì thà chỉ một mình...
Thà chỉ một mình còn tốt hơn...
Cảnh Phạm đặt tay lên trên bụng, vừa cúi đầu xuống, nước mắt chua sót đã lăn dài trên gò má.
Cô dừng… bước chân lại.
Hoắc Cảnh Thành chưa bao giờ cảm thấy trái tim hỗn loạn như bây giờ.
Bây giờ anh không thể có con được! Nhưng mà, chết tiệt, nếu cô thật sự mang thai, anh không thể cứ thế đứng nhìn cô bỏ đứa con đi được!
Với một người phụ nữ, phá thai là một chuyện quá đau đớn. Anh tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra.
Nhưng mà, nếu đứa nhỏ này bị dị tật, vậy phải làm như thế nào?
Anh có thể chăm sóc đứa trẻ cả đời, nhưng mà, sao đứa trẻ có thể chịu đựng được nỗi đau khi vừa mới sinh ra đã bị dị tật? Sau này lớn lên, sao con có thể chịu đựng được ánh mắt kỳ thị của tất cả mọi người chung quanh?
Hoắc Cảnh Thành dừng bước lại.
Anh quay người lại, lại thấy cô cũng ngừng bước chân.
Đôi mắt đỏ ửng, đứng ở phía xa xa nhìn anh kia.
Dáng vẻ vừa ủy khuất lại vừa bất lực kia, khiến trái tim anh đau như bị dao cắt vậy.