Cô nghe điện thoại, giọng nói của giáo viên vang lên: “Dì Chanh Chanh à, ŧıểυ Chanh đã tới trường rồi. Ba bé đưa bé đến!”
“Tôi biết rồi, cảm ơn cô giáo rất nhiều, làm phiền cô rồi!”
“Không phiền chút nào đâu!”
Hai người không nói thêm gì nữa liền cúp điện thoại.
Cảnh Phạm ngẩng đầu, từ xa cô đã thấy Hoắc Cảnh Thành đang rời khỏi lớp học.
Ánh nắng buổi sớm mai phả lên vai anh, Hoắc Cảnh Thành chậm rãi đi về phía cô.
Đang lúc không biết nên làm thế nào, ánh mắt anh đã nhìn thấy cô.
Đột nhiên gặp cô khiến anh cảm thấy kinh ngạc.
Nhưng mà, rất nhanh anh đã thu lại vẻ kinh ngạc này, ánh mắt thâm trầm bình tĩnh lại, cuối cùng chỉ con vẻ lạnh lẽo thấu xương.
Cảnh Phạm đứng đờ tại chỗ không bước đi nổi, run sợ nhìn người đàn ông đang dần bước về phía mình.
Cô vẫn tưởng rằng, ít nhất anh sẽ hỏi cô tại sao lại xuất hiện ở đây, thậm chí ngay cả lý do cô cũng nghĩ đến rồi. Nhưng mà không có.
Lúc đi sát bên cạnh cô, anh thậm chí chẳng thèm liếc mắt nhìn cô một cái, giống như cô là một người hoàn toàn xa lạ.
Lông mi Cảnh Phạm rủn ẩy, cổ họng nghèn nghẹn.
Cô rất muốn hỏi chuyện anh và Mộ Vãn đính hôn. Nhưng thấy thái độ lạnh lùng của anh, cô không biết phải mở miệng thế nào.
——
Hoắc Cảnh Thành đi qua cô cực kỳ nhanh.
Anh sải bước về phía bãi đỗ xe trong trường. Anh cố gắng kiềm chế để không quay đầu, dưới chân bước càng lúc càng nhanh hơn.
Anh rất sợ nếu mình đi chậm một chút thì sẽ để lộ tâm trạng của bản thân, sẽ đến bên cạnh cô mà vặn hỏi.
Tại sao cô lại có mặt ở đây vào lúc này? Lúc anh chưa kịp chuẩn bị đã xuất hiện trước mạt anh?
Anh thật sự muốn hỏi cô! Nhưng anh đã nhịn được.
Vốn dĩ vì chuyện đứa bé mà tâm trạng tốt hơn một chút nhưng bây giờ lại vì sự xuất hiện của cô mà cực kỳ tồi tệ.
Thật là đáng chết!
Rõ ràng người phụ nữ này đã ở bên cạnh người đàn ông khác. Rõ ràng, người phụ nữ này chẳng làm gì nhưng chỉ cần cô xuất hiện ở trước mặt anh, nhìn anh. Chỉ như vậy mà thôi đã khiến trái tim anh rối loạn rồi.
——
Cảnh Phạm đứng bên lề đường, đeo khẩu trang bắt taxi.
Trong lòng cô có chút hoảng hốt.
Trong đầu đều là hình ảnh anh và đứa bé ở bên cạnh nhau. Hình ảnh kia, thật đẹp mắt.
Buổi sáng trời cực kỳ lạnh.
Cô không kiềm chế được mà run rẩy, kéo áo kín.
Xe của Hoắc Cảnh Thành chậm rãi rời khỏi bãi đỗ. Anh vốn dĩ không định nhìn cô nhưng ánh mắt lại không tự chủ tìm kiếm bóng dáng cô khắp nơi.
Bóng dáng kia cứ đập vào mắt anh.
Cô đứng trong gió rét. Rõ ràng mặc áo khoác lớn nhưng cả người có vẻ đơn bạc.
Thật giống như chỉ cần gió thổi một cái có thể thổi bay cô.
Người phụ nữ ngu ngốc, có phải dạo gần đây không ăn nhiều cơm hay không?
Hoắc Cảnh Thành chỉ cảm thấy trong lòng hỗn loạn.
Cô đứng bắt xe nhưng có mấy xe taxi còn trống đi qua nhưng cô cũng chẳng có ý định vẫy cả.
Cái dáng vẻ thần hồn lạc phách này, nếu đi trên đường chính, không xảy ra tai nạn mới lạ!
Hoắc Cảnh Thành cảm thấy mình không nên quan tâm đến cô nữa, chính cô nói như vậy mà!
Cố cưỡng ép bản thân, không nhìn cô nữa mà nhìn đường phố trên đường.