Chú ấy không cần dì, bé cũng không cần chú ấy nữa!
Hoắc Cảnh Thành vừa nghe nhóc con nói về sau không đến đây nữa, vươn tay ra mau chóng ôm bé con nào đó đang tức giận lại.
“Sao con hay giận dỗi thế?” Anh nhéo nhéo chiếc mũi nhỏ của bé.
Bé con đột nhiên liền ‘oa oa’ khóc lớn: “Phạm Phạm nói đúng mà, về sau chú sẽ cưới dì khác, nơi này là nhà của chú và dì khác, dù con có đến cũng bị gì ấy đuổi đi!”
“Đây đều là cô ấy nói với con?”
“Không chỉ là Phạm Phạm nói với con, con và Phạm Phạm còn từng nhìn thấy chú ôm người khác!”
“Cả hai người đều thấy?” Hoắc Cảnh Thành hỏi: “Ở đâu?”
Nhóc con kia hình như nhận ra mình nói lỡ miệng, không biết nói tiếp thế nào, chỉ khóc.
Hoắc Cảnh Thành thấy bé khóc thương tâm như vậy cũng không hỏi lại nữa, chỉ cam đoan với bé: “Chú tuyệt đối sẽ không cưới dì khác đâu, nha? Con đừng khóc nữa.”
“Vậy chú sẽ lấy Phạm Phạm sao?” Nhóc con kia hỏi lại.
Hoắc Cảnh Thành khẽ mím môi, không trả lời, chỉ nói: “Giữa chú với cô ấy không đơn giản như vậy. Hơn nữa... Cho dù chú có muốn lấy, cô ấy cũng chưa chắc đã nguyện ý gả.”
“Không, Phạm Phạm nguyện ý!” ŧıểυ Chanh Tử nghe vậy, ánh mắt lóe lên. Hoàn toàn không phải dáng vẻ thương tâm vừa rồi, bé giựt dây: “Chú, nếu không, chú cầu hôn Phạm Phạm thử xem? Chú tin con đi, dì ấy khẳng định sẽ đồng ý!”
Hoắc Cảnh Thành nghe đứa nhỏ trong lời nói, trong đầu thế nhưng thật sự không tự giác buộc vòng quanh hướng nàng cầu hôn hình ảnh.
Đãi tỉnh táo lại, cảm thấy được chính mình thật sự là trúng tà.
Anh sẽ không kết hôn với Mộ Vãn, nhưng với Cảnh Phạm...
Giữa bọn họ không đơn giản như những gì bé con nghĩ.
“Hôm nay con không phải học sao?” Hoắc Cảnh Thành hỏi: “Đeo cặp sách chạy tới đây, dì con có biết không?”
“Thật ra con lén chạy đến đây, ngay cả thầy giáo cũng biết.” Nhóc con kia thành thật khai báo.
Tối qua dì uống nhiều lắm, sau khi trở về ngay cả lúc ngủ cũng gọi tên chú Hoắc. Cho nên, ŧıểυ Chanh Tử quyết định hôm nay muốn tới đây tìm chú.
Ba Cảnh Uyên đưa bé đến trường sau đó bé một mình lén chạy tới đây.
“Trốn học cũng không phải thói quen tốt.” Hoắc Cảnh Thành ‘giáo dục’ bé. Nhưng ngay cả ‘giáo dục’ cũng rất ôn nhu, một chút cũng không nghiêm túc.
Nhóc con kia chẳng sợ chút nào.
“Không phải con vì chú và Phạm Phạm sao?” Bé than thở: “Phạm Phạm nghĩ chú sẽ kết hôn với người khác, rất thương tâm. Dì ấy ngủ luôn gọi tên chú đó!”
Hoắc Cảnh Thành cảm thấy tim đập mạnh.
Sau đó tỉnh táo lại, lại nói: “Thiếu chút nữa chú tin lời con rồi. Sao con biết cô ấy ngủ gọi tên chú?”
Cảnh Phạm nội liễm, anh biết điều đó.
Đừng nói là nói với bé con, cho dù với người trưởng thành, cô cũng sẽ không tâm sự chuyện này —— dù cho có thật sự như vậy.
“Hôm qua con mới ngủ cùng Phạm Phạm, chú nói xem con có biết hay không?” Nhóc con kia bĩu bĩu môi.
“Tối hôm qua... hai người ngủ cùng nhau?”
Nhóc con kia gật đầu: “Dì bận, con cũng chỉ có thể đi tìm Phạm Phạm!”
Hoắc Cảnh Thành nhớ ra điều gì, hỏi: “Cô ấy thực sự ở Cảnh gia?”
“Hừ! Chú Hoắc, nếu chú không cần Phạm Phạm, còn nhiều người muốn Phạm Phạm! Trừ chú ra, con còn thích Cảnh Uyên...”
Hai chữ ‘ba ba’ thiếu chút nữa thốt ra. Bé sửa lời nói: “Chú Cảnh Uyên cũng rất tuấn tú, còn đối xử tốt với Phạm Phạm!”
Hoắc Cảnh Thành hoàn toàn đen mặt.
Cảnh Uyên ngay cả này nhóc con này cũng thu mua rồi?!
“Không cho con thích anh ta, chỉ được thích chú!” Hoắc Cảnh Thành ôm đứa nhỏ lên: “Về sau, nếu dì con bận thì đến tìm chú, không được tìm bọn họ! Nhất là người tên là Cảnh Uyên kia!”