(*)围追堵截: là thành ngữ hiện đại nói về một trong những chiến lược của Mao Trạch Đông trong kháng chiến chống Nhật, gồm có các bước: bao vây, theo đuổi, cản trở và đánh chặn
Tuy nhiên, hẳn là dì càng khó chịu hơn bé!
Nhìn có vẻ như tâm tình của dì rất kém, ngay cả lúc ngủ, mi tâm cũng nhíu chặt lại.
ŧıểυ Chanh tử vừa nghĩ tới chuyện dì thương tâm, trong lòng bé lại càng khó chịu hơn.
Chú xấu xa.
“Em cũng lên xe đi.” Cảnh Uyên nói.
Cảnh Phạm lắc đầu: “Lát nữa em phải đến công ty. Bên kia có chuyện.”
“Anh biết, vì vậy anh mới bảo em lên xe. Anh đưa ŧıểυ Chanh tử đến trường rồi lại đưa em đến công ty, vừa vặn cũng đi thẳng đến công ty anh. Vậy là vẹn cả đôi đường.” Cảnh Uyên cười nhạt.
Cảnh Phạm không cử động.
Cảnh Uyên hơi khổ não nói: “Là hôm đó anh uống rượu say, nên đã dắc tội với cô em gái này của mình, bây giờ ngay cả xe của anh em cũng không dám lên?”
Cảnh Phạm nhìn dáng vẻ thản nhiên của Cảnh Uyên, lại nghe thấy câu "cô em gái này của mình ", trong lòng thầm cảm thấy nhẹ nhõm.
Không làm được tình nhân, bọn họ an toàn trở về vị trí anh em.
Quan tâm lẫn nhau, lại không làm cả hai đều xấu hổ, vậy có lẽ mới là dáng vẻ tốt nhất của bọn họ bây giờ.
ŧıểυ Chanh tử ở bên kia kéo tay cô: “Dì ơi, dì mau lên đây, mau lên đây đi!”
Có dì đi cùng bé tới trường, bé rất vui vẻ à nha!
Cảnh Phạm cười cười, cuối cùng, cô vẫn cùng ngồi lên xe với ŧıểυ Chanh tử.
——————
Cảnh Uyên đưa Cảnh Phạm đến khúc quanh cách công ty khoảng 500 mét, Cảnh Phạm bảo anh dừng xe lại: “Bên kia dễ bị kẹt xe, quay đầu tương đối khó khăn, anh cũng đừng vòng qua đó. Anh đi từ đầu bên này sẽ thuận tiện hơn.”
Nếu là quá khứ, Cảnh Uyên nhất định sẽ tinh tế quan tâm đến cô, ngay cả 500 mét cũng sẽ không chịu để cô phải đi bộ. Dù có kẹt xe lâu thế nào đi nữa, anh cũng sẽ đưa cô đến cửa công ty.
Nhưng bây giờ, đã không phải là quá khứ nữa.
Anh chỉ dừng xe lại, nhìn đôi giày cao gót trên chân cô, hỏi: “Gót giày của em cao mà phải đi đoạn đường dài như vậy, không thành vấn đề chứ?”
“Anh cứ yên tâm. Gót giày lúc em đi trên thảm đỏ còn cao hơn so với cái này rất nhiều, mà cũng hoàn toàn không có vấn đề gì.”
Cảnh Uyên mở cửa xe ra: “Vậy em xuống đi, chú ý an toàn.”
Cảnh Uyên nhìn nụ cười kia, anh hạ cửa kính xe xuống nói: “Em đi trước đi, bên này anh gặp đèn đỏ.”
“Vậy em đi đây.” Cảnh Phạm cũng không dừng lâu, cất bước rời đi.
Thỉnh thoảng cô lại quay đầu.
Cảnh Uyên đang ngồi ở trong xe, sự chú ý đều đặt ở trên đèn tín hiệu giao thông, cũng không nhìn về phía cô.
Cảnh Phạm thở phào.
Như vậy thì tốt.
Trở về vị trí anh em, cô không cần phải cảm thấy áy náy vì không thể nào đáp lại, anh cũng không cần phải đau khổ bởi vì không có được.
Cảnh Phạm đi tới cửa công ty, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Cô lấy điện thoại ra nhìn, là số điện thoại của Thịnh Gia Ngôn.
Kết nối, cô nghe thấy Thịnh Gia Ngôn hét lên ở bên kia: “Phạm Phạm, đi nhanh lên! Bây giờ...”
Thịnh Gia Ngôn còn chưa nói hết lời, chợt, một đám người trực tiếp cầm mic xông thẳng về phía cô.
“Cảnh Phạm, cô đã nhận được tin tức Hoắc tổng sẽ kết hôn cùng người khác chưa?”
“Nghe nói, là bởi vì gia đình Hoắc tổng không đồng ý hôn sự của hai người, vì vậy Hoắc tổng mới không thể không lựa chọn đối tượng kết hôn môn đăng hộ đối khác, chuyện này là thật sao?”
“Hai người kết thúc từ lúc nào? Cô cảm thấy thế nào khi nghe thấy chuyện Hoắc tổng nhanh chóng kết hôn với người phụ nữ khác như vậy?”
Từng câu hỏi một, chợt tập kích tới giống như bom nổ vậy.
Sắc mặt của cô dần trở nên trắng bệch.
Tay buông thõng bên người, dần nắm chặt thành quyền.
Hai ngày qua, cô đã buộc mình không nghĩ đến chuyện này.
Không lên mạng.
không xem ti vi.
Cũng không xem một tờ báo nào.
Cố gắng bỏ qua loại tin tức này, nhưng mà, chung quanh lại luôn có người không ngừng… không ngừng nhắc nhở cô.
Hoắc Cảnh Thành sắp kết hôn rồi...
Đúng vậy, anh sắp kết hôn rồi...
Cảnh Phạm nhìn đám ký giả và người quay phim chụp ảnh lao thẳng tới trước mặt mình, con đường trước mặt cô đã bị chặn lại không còn một kẽ hở, cô cảm thấy hô hấp của mình cũng bị chặn lại giống như vậy.