Cảnh Phạm nhìn hai già một trẻ bọn họ đi ra cửa, cảm giác chán nản đang tích tụ trong lòng dần tiêu tan đi chút ít.
Trước kia, cô cảm thấy ngoài mình ra, thì sẽ không có ai thương ŧıểυ Chanh tử, yêu ŧıểυ Chanh tử, cả thế giới này chỉ còn lại hai người bọn họ sống nương tựa lẫn nhau.
Nhưng bây giờ nhìn lại, cô mới phát hiện ra, thì ra ngoài mình, vẫn còn những người khác sẽ yêu thương bé.
Hơn nữa, còn rất yêu.
Cảnh Uyên như biết được cảm thụ của cô, anh cười nói: “ŧıểυ Chanh tử rất đáng yêu, ai mà không thích con bé được chứ. Ban đầu, đúng là mẹ có chút bài xích với con bé, tuy nhiên, em cứ nhìn mẹ bây giờ đi —— mỗi trở về đi qua cửa hàng quần áo trẻ em, mẹ nhất định phải dừng xe lại xem chọn một lúc. Cha cũng vậy, lần này ŧıểυ Chanh tử té xỉu, ông ấy bắt đầu đi hỏi ý kiến của chuyên gia ở các bệnh viện. Sau khi ŧıểυ Chanh tử đến đây, căn nhà này cũng náo nhiệt hơn rất nhiều. May mà có đứa trẻ phụng bồi bọn họ, nếu không, chắc bọn họ cũng không vui vẻ như vui vẻ đâu.”
Nghe Cảnh Uyên như vậy nói, Cảnh Phạm cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Đứa bé thật sự là một tồn tại thần kỳ.
“Đúng rồi, còn có chuyện...” Cảnh Uyên nhớ tới cái gì đó.
“Làm sao?”
“Thứ năm tuần sau, lớp của ŧıểυ Chanh tử có buổi họp phụ huynh. Em muốn tham dự không?” Cảnh Uyên thăm dò nhìn Cảnh Phạm: “ Tất nhiên là ŧıểυ Chanh tử hy vọng em sẽ tham gia, nhưng mà... nếu bây giờ em tham dự, thì sẽ bị chụp hình.”
Nhắc tới chuyện này, tâm tình của Cảnh Phạm lại càng chán nản.
Lúc ấy, ŧıểυ Chanh tử đã năn nỉ cô, nhớ phải nói chuyện này với Hoắc Cảnh Thành. Bé hy vọng anh có thể đến tham dự buổi họp phụ huynh.
Nhưng mà, cô cứ lần chần không nói chuyện này với anh. Bây giờ nhớ tới, thì đã không còn cơ hội nữa rồi.
Trong lòng cô vẫn cảm thấy rất tiếc nuối.
Tiếc nuối thay cho ŧıểυ Chanh tử.
Con bé vốn đã có thể được cha đến tham dự buổi họp phụ huynh ít nhất một lần trong cuộc đời này.
“Sao vậy?” Cảnh Uyên thấy cô ngẩn người, anh quơ quơ tay ở trước mặt cô.
Cảnh Phạm hoàn hồn: “Thôi, vẫn để anh đi đi. Tuy nhiên, em muốn đi cùng anh. Cho dù không vào bên trong ngồi, em đứng nhìn ở xa nhìn vào cũng được.”
Cảnh Uyên gật đầu.
Anh thở dài, rồi lại nói: “Em cứ luôn để con bé gọi em là dì như vậy, cũng không phải là biện pháp tốt.”
Cảnh Phạm cũng hiểu.
“Em muốn, chờ con bé lớn hơn chút nữa, em sẽ nói rõ với con bé.”
Chờ đứa trẻ lớn, Hoắc Cảnh Thành đã kết hôn với Mộ Vãn rồi.
Khi đó, có lẽ bọn họ cũng đã có đứa con của riêng bọn họ.
Mà giữa mình và anh, cũng đã trở thành hai người… đi trên hai con đường khác nhau…
Đi trên hai con đường khác nhau...
Thật đúng là mấy chữ tàn khóc.
Cảnh Phạm lầm bầm. Nghĩ tới những thứ này, ngực cô lại đau dữ dội.
————
Hoắc Tranh đã bị Quản Huyền Minh bắt chờ ở bên này khoảng một tuần lễ.
Người đàn ông này, gọi cô tới nơi này, nhưng mà, không đến tìm cô lần nào cả, thậm chí, ngay cả một cú điện thoại cũng không có.
Mới đầu, Hoắc Tranh còn cố ý xuống phòng ăn của khách sạn dùng bữa.
Đúng như dự đoán, cô luôn có thể gặp được anh và đoàn người của anh ở trong phòng ăn.
Cô còn tin rằng, lúc cô đi qua bàn ăn của bọn họ đến lần thứ ba, dù anh có lơ đễnh thế nào đi nữa cũng nhất định sẽ phát hiện ra sự tồn tại của mình.
Nhưng mà, suy nghĩ của Quản Huyền Minh, thật là khó nắm bắt.
Từ đầu đến cuối anh vẫn luôn nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt lúc đó lại không có chút gợn sóng nào. Tựa như, với anh mà nói, người phụ nữ vừa đi ngang qua bàn ăn của anh, chỉ là một người hoàn toàn xa lạ.
Hoắc Tranh đã nhìn ra, ngay cả cô thư ký tên là ŧıểυ Phương đang ở bên cạnh anh, lúc trước tiếp đón mình cũng đều cảm thấy lúng túng thay mình.
Nếu như không phải trong điện thoại di động của cô còn lưu tin nhắn mà Quản Huyền Minh gửi cho mình, chắc cô sẽ nghĩ rằng những thứ này chỉ là ảo giác của mình mà thôi.
Sau đó, Hoắc Tranh không xuống phòng ăn nữa.
Cô cứ ở trong phòng khách sạn, nằm suốt một tuần lễ. Hoắc Tranh cảm thấy, chắc có lẽ chỉ là tình nguyện từ một phía mà thôi.
Có lẽ, anh cũng đã không còn như cô nghĩ, không còn cảm thấy hứng thú với cô nữa.