“Hoắc tổng, anh có thấy diễn viên nhỏ ngoài 18 tuyến nào ra ngoài treo dây cáp có thế thân chưa? Nếu ngay cả chút khổ cực này cũng không chịu nổi, thì sau này ai thèm mời tôi đóng phim nữa.” Cảnh Phạm cười nói.
Sự quan tâm của anh, làm cho tâm tình của cô thoải mái hơn rất nhiều.
“Không ai mời đóng thì đừng đóng nữa. Làm diễn viên thì có gì tốt?”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Cảnh Phạm cong môi: “Tôi thích tự mình nuôi mình hơn.”
Hoắc Cảnh Thành nhìn nụ cười trên mặt cô, không nói gì nữa.
Anh cũng đang tự hỏi, câu nói vừa nãy của mình, có mấy phần là xúc động, có mấy phần là xuất phát từ tình cảm?
Hai người lại dùng bữa như cũ, tựa như câu "Tôi nuôi em " vừa nữa kia chỉ là một lời bông đùa.
——
Hoắc Cảnh Thành trở về Bắc Thành.
Cảnh Phạm ở lại đoàn làm phim tiếp tục quay phim.
Hôm nay, là ngày cuối cùng của cô ở đoàn làm phim. Chỉ có một cảnh quay, cũng coi như là khá thoải mái.
Nhưng mà, không biết vì sao, sáng sớm tỉnh lại, ngực cô lại cảm thấy không được thoải mái lắm. Trong lòng như bị đè một tảng đá lớn đè xuống vậy, khiến cô không thở nổi.
Đến trường quay, lúc cô ngồi hóa trang ở trước gương, luôn cảm thấy thỉnh thoảng ánh mắt của mọi người lại lướt qua người cô
Ánh mắt đó, rất phức tạp.
Có tò mò, lại như có đồng tình.
Lúc cô nhìn sang phía bọn họ, mọi người lại đồng loạt dời tầm mắt đi. Chưa từng đối mặt vào cô.
Đây là tình huống gì?
Không phải là Cảnh Phạm không để ở trong lòng.
Buổi trưa, vừa mới ăn cơm hộp xong, cô chợt nghe thấy mấy nữ diễn viên tụ tập thấp giọng nói chuyện với nhau.
“Này, các cô nói xem, tin tức này có phải là thật hay không?”
“Tôi đoán là thật! Nghe nói ngay cả đa͙σ diễn cũng nhận được thiệp mời rồi, vậy thì có thể giả được sao?”
“Nhận được thiệp mời? Sao cô biết đa͙σ diễn đã nhận được thiệp mời?”
“Lần trước, lúc thiệp mời được đưa tới, tôi đang quay phim. đa͙σ diễn xem xong, để ở ghế băng bên cạnh, rồi bảo trợ lý cất đi.”
“Haizzz. Tôi còn tưởng Hoắc tổng thật sự si tình như vậy. Lần trước, lúc ở Du Châu ấy, thấy anh ấy chạy đến tìm Cảnh Phạm, tôi còn cảm thấy cảm động. Ai nghĩ tới...”
“Ai cái gì mà ai? Tình yêu của người có tiền đều là ảo ảnh cả thôi. Có lẽ lúc anh ta tới chỗ này, chỉ là lúc đó xúc động nhất thời, cảm thấy vui thì đến. Bây giờ đã qua cái thời xúc động đó rồi, cưới người môn đăng hộ đối mới là hợp lý.”
Cảnh Phạm nghe xong, bước chân chợt dừng lại.
Cái gì mà môn đăng hộ đối?
Cô đã bỏ qua cái gì sao?
“Mấy fan hâm mộ Hỏa Cảnh CP trên mạng đang sục sôi cả lên rồi. Cũng không biết là Cảnh Phạm sẽ cảm thấy như thế nào.”
Cảnh Phạm đột nhiên hiểu ra bọn họ đang nói chuyện gì, trong đầu "Ông" lên, hô hấp cũng như ngưng lại.
“Các cô... các cô đang nói chuyện gì vậy?” rốt cuộc cô cũng mở miệng, hỏi.
Mọi người giống như là bị giọng nói của cô làm kinh động, đêu đồng loạt quay đầu lại.
Tất cả mọi người thấy cô, đều hơi sửng sốt, chỉ lắc đầu, ồ lên rồi tản đi.
“Cảnh Phạm.” đa͙σ diễn gọi cô.
Cảnh Phạm đi tới, tâm sự nặng nề.
Dư An nhìn cô, thở dài nói: “Cái này… cô tự nhìn đi.”
Một tấm thiệp mời màu đỏ xuất hiện trước mặt cô.
Cảnh Phạm giật mình nhìn nó, cô đưa tay ra. Nhưng cuối cùng lại không có dũng khí mở nó ra.
“Cầm đi. Có một số việc không sớm thì muộn cũng phải đối mặt.” Dư An khuyên nhủ cô.
Cô hít thật sâu, nhận lấy thiệp mời.
Cô mở ra.
Năm chữ "Mộ Vãn" và "Hoắc Cảnh Thành" đâm vào mắt cô, đau, nước mắt trực trào trong hốc mắt.
Tim… đau giống như là bị dao cắt vậy.
Rốt cục thì ngày này cũng vẫn phải tới.
Chẳng qua là, dù thế nào cô cũng không nghĩ tới, cuối cùng anh cũng sẽ kết hôn với Mộ Vãn.