“Trên đỉnh đầu có camera theo dõi.” Cô thở hổn hển nhắc nhở.
“Tôi biết.” giọng nói của anh đã khàn đặc lại, đang nói chuyện, mà môi vẫn còn dán lên môi của cô, không tách rời: “Nếu không, em cho rằng bây giờ em còn mặc quần áo chỉnh tề đứng ở chỗ này?”
Mặt của Cảnh Phạm càng đỏ hơn: “Sao anh lại dẫn tôi đến chỗ này?”
“Tôi sợ mình sẽ không kịp đợi đến khi về nhà.” Hoắc Cảnh Thành đặt bàn tay nóng như lửa đốt của mình lên bờ vai cô. Ngón tay thon dài mơn trớn trên làn da mịn màng của cô, khiến cô giật mình.
Tay của anh, dọc theo cánh tay của cô trượt thẳng xuống.
Ngón tay của anh giống như là mang lửa vậy, lướt qua đến đâu, cô lại cảm nhận được hơi nóng đến đó. Nóng đến nỗi ngay cả lỗ chân lông của cô dần dựng thẳng lên, toàn thân cứng ngắc, hô hấp cũng dần không thông thuận.
Đầu ngón tay của anh chạm vào ngón tay của cô, sau đó, bị anh cuốn lấy.
Mười ngón tay đan vào nhau, quấn quýt lấy nhau, kéo đến sau lưng, rồi anh ôm cô thật chặt.
Đến khi cửa thang máy mở ra, anh trực tiếp bế ngang cô lên, cất bước đi vào phòng làm việc.
Cảnh Phạm bị anh ôm đặt lên trên bàn làm việc.
Cảnh Phạm cảm thấy hơi hoảng hốt khi lấy phương thức như vậy để vào phòng làm việc của anh. Chuyện lần đầu tiên vào đây bị anh dùng văn kiện đập trúng đầu, giống như ngày hôm qua trong thoáng chốc, nhưng mà, lại như đã qua rất lâu rồi.
Lúc đó, anh hận mình thấu xương.
Nhưng mà, anh của bây giờ thì sao?
Nội tâm của anh bây giờ với mình mâu thuẫn như thế nào?
Cuối cùng, cô cũng không dám hỏi nhiều. Sợ mình hỏi ra lời, sẽ lập tức đánh vỡ điểm thăng bằng giữa bọn họ mà vất vả lắm cả hai mới tìm được.
Đầu môi truyền đến cơn đau, cô hoàn hồn, anh tức giận nhìn cô: “Em đang suy nghĩ cái gì mà hôn không chuyên tâm như vậy?”
“Đang suy nghĩ đây là phòng làm việc của anh, mà chúng ta lại tới đây làm loại chuyện này, làm vậy không tốt lắm.”
“Là tôi không đủ ra sức hay sao? Còn khiến em có thời gian suy nghĩ đến vấn đề này “
Cảnh Phạm mỉm cười: “Năng lực của Hoắc tổng trên phương diện này luôn rất mạnh.”
Cô vừa mới nói xong, mông đã bị anh vỗ lên. Tiếp đó, cô lại chìm đắm trong nụ hôm mạnh mẽ và cuồng nhiệt của anh.
Cảnh Phạm lo lắng hai người bọn họ làm chuyện này ở đây không có dụng cụ phòng tránh. Chắc anh cũng không đến nỗi để loại đồ vật đó ở trong phòng làm việc đâu.
Kết quả, anh lại mang theo bên người.
Cảnh Phạm như được mở rộng tầm mắt: “Sao anh lại có thể mang cái này theo bên người!”
“Vừa mới mua trên đường đi đón em.”
Cảnh Phạm trêu ghẹo nói: “Vì vậy, vừa rồi không phải là anh đi ngang qua, mà là cố ý đi đón tôi?”
Hoắc Cảnh Thành không được tự nhiên cho lắm: “Sao em lại nói nhiều như vậy?”
“Hoắc tiên sinh, thừa nhận là đi đón tôi, khó khăn như thế sao?”
Hoắc Cảnh Thành hừ bằng giọng mũi, giữ lấy eo cô…
Tiếng nói của Cảnh Phạm… cuối cùng đều biến thành tiếng ngâm nga.
……………………..
Một lúc lâu sau, Cảnh Phạm vô lực nằm ở trên ghế sa lon trong phòng làm việc, sau khi tắm xong, ngay cả cử động cô cũng không muốn cử động chút nào nữa.
Trên người cô chỉ mỗi chiếc áo sơ mi của đàn ông. Đôi chân thon dài trắng như tuyết, hơi co ro ở trên ghế sa lon. Hoắc Cảnh Thành tắm xong, lau tóc đi ra, chỉ thấy một màn này.