“Em không còn là đứa trẻ ba tuổi, không cần tất cả mọi người đến dạy mình chuyện này phải làm thế nào, đường nên đi như thế nào!” Anh cực không kiên nhẫn.
Hoắc Tranh nhìn anh, gật gật đầu: “Đúng, Cảnh Thành, chỉ cần em sau này không hối hận, em có thể gánh chịu tất cả những hậu quả kia, đường tương lai em muốn đi, chị tuyệt đối sẽ không ngăn em. Nhưng trước đó, em tốt nhất nên biết rõ trong lòng mình nghĩ cái gì. Em có thực sự thích cô ấy không, thích bao nhiêu? Nếu ——”
Hoắc Tranh dừng một chút, nói lời sâu xa: “Nếu còn chưa thật sự đến mức không phải cô ta thì không được, tốt nhất em nên bứt ra từ bây giờ đi. Đừng tiếp tục càng lún càng sâu, rồi tạo ra tình trạng không thể vãn hồi.”
“Không phải cô ấy thì không thể?” Hoắc Cảnh Thành nhớ tới vừa rồi mới tức giận dưới cửa nhà cô, cười nhạo một tiếng: “Cô ta dựa vào cái gì?”
Hoắc Tranh không nói tiếp, chỉ nhắc nhở những điều cần thiết, sau đó liền lái xe rời đi.
Hoắc Cảnh Thành một mình vào nhà, tựa mình lên chiếc sô pha rộng lớn.
Nhưng mới ngồi xuống, trong đầu lại quanh quẩn hình ảnh ngày đó phát sinh trên chiếc sô pha này.
Một màn kia không xóa đi được, dây dưa cuốn lấy suy nghĩ của anh.
Mấy ngày nay, mỗi ngày đều như thế!
Đây là thích sao? Đây rõ ràng là áy náy! Là áy náy sau khi tổn thương cô!
Hoắc Cảnh Thành lại tự nhủ mình một lần nữa, nhưng trong lòng lại không xác định được. Ngay cả chính mình cũng chột dạ!
Cuối cùng, anh lấy di động, gọi tới một dãy số.
“Alo, làm sao thế?” Giọng Hạ Lễ Ngộ từ đầu kia điện thoại truyền đến: “Lại không thoải mái?”
“... Là không thoải mái.” Hoắc Cảnh Thành mím môi, hỏi: “Cậu từng thích cô gái nào chưa?”
“Cái gì?”
“Tôi không muốn lặp lại lần hai.”
Hạ Lễ Ngộ ở bên kia im lặng một lúc lâu, thật cẩn thận, thử hỏi: “Anh gặp vấn đề về chuyện tình cảm?”
“Trả lời vấn đề của tôi.”
“Đương nhiên từng thích chứ!” Hạ Lễ Ngộ nói: “Em lớn như vậy rồi mà chưa từng thích cô nào, như vậy không kỳ quái à?”
“Nhưng giờ cậu đang độc thân.”
“Độc thân vạn tuế. Độc thân thật tự do.”
“Vậy cô gái cậu thích đâu?”
“...” Hạ Lễ Ngộ cảm thấy không thích hợp: “Lão Hoắc, anh đang tra hộ khẩu à?”
“Vì sao cậu không ở cùng cô ấy?” Hoắc Cảnh Thành lại tiếp tục hỏi.
Hạ Lễ Ngộ bị anh hỏi đến không còn cách nào, chỉ phải tiếp tục trả lời: “Không thích nữa. Không thích còn ở cùng nhau làm gì?”
Hoắc Cảnh Thành dừng một chút, lại hỏi: “Làm sao mới có thể không thích cô ấy nữa?”
Hạ Lễ Ngộ đã nghe ra manh mối, anh buông tài liệu đang nghiên cứu ra: “Anh thành tâm thỉnh giáo hay hỏi chơi thôi thế? Nếu anh thành tâm thỉnh giáo, em đây sẽ thành tâm chỉ dạy anh một cách.”
“Đừng nói lời vô nghĩa!”
“Cách tốt nhất, thử trăm lần trăm trúng —— mau chóng tìm mục tiêu mới. Điều mới mẻ tới, quá khứ sẽ quên không còn một mảnh, căn bản không cần anh phải buồn rầu như vậy.” Hạ Lễ Ngộ nói vô cùng nhẹ nhàng.
Hoắc Cảnh Thành nhíu mày: “Mục tiêu mới?”
“Mục tiêu mới của anh ở ngay trước mắt kìa —— Mộ Vãn! Anh nghĩ mà xem, cô ấy một lòng say mê với anh, người ta vừa xinh đẹp, vừa có khí chất, bao dung với anh, nhà cô với nhà anh còn quen biết, trên tay cô ấy còn cổ phần Hoàn Vũ. Nếu anh và cô ấy hòa hảo, sẽ càng vững chân ban giám đốc đúng không? Như vậy mà tính, trăm lợi không một hại.”