Quản Huyền Minh nâng tầm mắt nhìn cô, không thể hiện vui giận trên mặt: “Mấy năm nay, càng ngày càng ít người dám nói thật ở trước mặt tôi đấy.”
Cảnh Phạm lo lắng cân nhắc ý tứ trong lời nói của anh ta, mặc dù cô không có ý muốn qua lại với đối phương, nhưng cô cũng không muốn liều lĩnh đụng chạm tới anh ta.
Một lát sau, cô chỉ nghe thấy người đàn ông trước mặt nói: “Nhưng tôi thích nghe nói thật.”
Nghe thấy anh ta nói như vậy, có nghĩa là anh ta không cảm thấy cô đụng chạm vào chỗ nào của anh ta, Cảnh Phạm cảm thấy hơi an tâm hơn. Cô mỉm cười nói: “Quản tiên sinh, nếu như không ngại, anh cứ để tôi mời bữa cơm này đi. Trên phương diện chuyện làm ăn, tôi chưa từng tham gia cũng không quá hiểu. Nhưng nếu Cảnh thị có thể được anh chiếu cố hoặc là chỉ điểm, thì cũng là vinh hạnh của chúng ta.”
Lời này của Cảnh Phạm, nói rất đúng mực, tiến thối đều có mức độ.
Dường như Quản Huyền Minh cũng thật sự có lòng tương trợ: “Quả thật là tình huống bây giờ của Cảnh thị tương đối phiền toái, nhưng dù sao Cảnh thị có căn cơ sâu, cũng không phải là hoàn toàn không thể bù đắp chỗ trống. Nếu cô không hiểu lắm, vậy ngày khác tôi nói chuyện với cha cô là được.”
Trong lòng Cảnh Phạm tràn đầy cảm kích: “Vậy tôi xin cám ơn Quản tiên sinh trước.”
Nhưng mà, dù sao thì đối phương cũng là người làm ăn, không phải làm với mục đích từ thiện. Cảnh Phạm sẽ không ngu đến mức cho rằng đối phương không có mục đích gi. Cô tiếp tục hỏi: “Không biết tôi có thể giúp gì được cho Quản tiên sinh không?”
Quản Huyền Minh nhìn về phía cô, anh ta trầm ngâm trong giây lát, chỉ nói: “Theo như tôi biết, Cảnh ŧıểυ thư là diễn viên, vậy thì cô cùng tôi diễn vở kịch vui hôm nay đi.”
Diễn xuất?
Cảnh Phạm không rõ nội tình.
——
Hoắc Cảnh Thành ôm ŧıểυ Chanh tử xuất hiện ở Tây Mạn, anh vừa nhìn đã thấy hai bóng người đang ngồi trong nhà hàng.
Nhưng anh vạn vạn không nghĩ tới đối tượng hẹn hò của Cảnh Phạm lại là anh ta - Quản Huyền Minh! Anh ta là ai? Không phải là bạn trai cũ của chị họ Hoắc Tranh nhà anh hay sao?
Hơn nữa, nhìn khung cảnh trước mặt, dường như hai người đang trò chuyện rất vui vẻ. Lúc cô gọi món ăn, sẽ luôn nghiêng người đến gần đối phương, hỏi sở thích của đối phương.
Từ góc độ mà Hoắc Cảnh Thành nhìn sang, có thể thấy một bên mặt tràn đầy dịu dàng của cô. Ở dưới ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ, khuôn mặt của cô càng thêm xinh đẹp, cô nhỏ nhẹ nói thỉnh thoảng còn khẽ mỉm cười, thêm mấy phần phong tình của phụ nữ.
Một màn này, chiếu vào trong mắt của Hoắc Cảnh Thành, anh chỉ cảm thấy cực kỳ nhức mắt, trong lòng buồn bực như lại bị một tảng đá đè nặng lên vậy.
Người phụ nữ này, luôn tỉ mỉ chu đáo như vậy với bất kỳ một người đàn ông nào sao? Cô thật sự không phát hiện ra mình đang có bao nhiêu dụ hoặc ở trước mặt Quản Huyền Minh, hay căn bản là cô đang cố tình bày ra tư thái đó?
Nghĩ tới những thứ này, hắn sắc mặt càng khó coi chút.
ŧıểυ Chanh tử ở trong ngực anh nói nhỏ: “Chú nhìn đi, cháu nói không sai chứ, Phạm Phạm thật sự hẹn hò. Tuy nhiên... nhìn chú này cũng không tệ lắm.”
“Chỗ nào không tệ?” Hoắc Cảnh Thành hỏi ngược lại bé: “Nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài.”
Đúng là mấy năm qua Quản Huyền Minh khá nổi tiếng trong giới kinh doanh, nhưng mọi người cũng đều nghe được rất nhiều tin đồn liên quan tới cuộc sống riêng tư của anh ta.
“Nhưng cháu vẫn thích chú Hoắc hơn.” ŧıểυ Chanh tử ôm anh chặt hơn.
Nếu ngày thường nghe thấy như vậy, nhất định là Hoắc Cảnh Thành sẽ cảm thấy rất vui vẻ, nhưng giờ phút này, tâm tình của anh đã tệ hại đến mức thật sự không thể nào cải thiện được.
Nhìn Cảnh Phạm đang cười rạng rỡ với người đàn ông khác, anh cảm thấy như có một ngọn lửa vô danh đang bùng cháy thiêu đốt trái tim anh, đốt cháy cả người anh.
Anh ôm ŧıểυ Chanh tử tìm một chỗ ngồi xuống, đứng dậy gọi điện thoại. Một tay nới lỏng cà vạt trên cổ, một tay ấn gọi một số điện thoại.
Bên kia, Hoắc Tranh mới đi ra khỏi chi nhánh công ty, chuẩn bị tùy tiện tìm một chỗ để ăn qua loa, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên. Cô ấy quét mắt màn hình, sau khi đeo tai nghe bluetooth lên, cô ấy mới nhận cuộc gọi.