“Quản tiên sinh nói, vì quan tâm đến cô, nên anh ấy hẹn cô ở quán Tây Mạn ở tầng dưới của Hoàn Vũ. “
Hẹn ở tầng dưới của Hoàn Vũ?
Hơn nữa, có vẻ như cô cũng không có ý kiến gì về không gian.
Cảnh Phạm chỉ nói được, đối phương nói vậy thì hẹn gặp lúc 6 giờ chiều, rồi cúp điện thoại.
Cảnh Phạm cầm điện thoại di động ngây ngẩn một lúc.
Kể từ sau ngày đó, không biết là do vô tình hay hữu ý, cô không đến Hoàn Vũ nữa. Rốt cuộc thì anh có ký phần thanh lý hợp đồng kia hay không, cô cũng không biết. Cô không gọi điện thoại đến hỏi. Thịnh Gia Ngôn lại đến tìm Tô Vân nói xa nói gần hỏi qua, nhưng Tô Vân cũng không biết tình hình thế nào.
Chuyện này cũng vẫn kéo dài như vậy.
Hôm nay phải đến tầng dưới của Hoàn Vũ, nhưng chắc không đến nỗi sẽ gặp anh đâu.
Để tỏ ý lịch sự, Cảnh Phạm vẫn thay quần áo khác.
Cô không biết Quản tiên sinh là ai, nhưng cô chắc chắn người này cũng không phải là người đơn giản, hẹn ăn cơm cũng là trợ lý gọi điện thoại.
ŧıểυ Chanh tử nhìn cô thay quần áo, bé nghiêng đầu nhỏ hỏi cô: “Dì ơi, dì muốn đi ra ngoài hẹn hò hay sao?”
“Cứ coi là vậy đi.”
ŧıểυ Chanh tử cân nhắc cái này lại cân nhắc cái kia, một lúc sau bé mới hỏi: “Dì ơi, dì có thể mang theo con không?”
Cảnh Phạm còn chưa mở miệng nói, ŧıểυ Chanh tử lại vội vàng bổ sung: “Con sẽ tự mình chơi ở trong quán cà phê, không quấy rầy dì hẹn hò.”
Cảnh Phạm ngồi xổm người xuống, sửa lại quần áo trên người bé: “Dĩ nhiên là dì sẽ dẫn con đi cùng. Không phải là để con tự chơi một mình ở trong quán cà phê, mà cùng đi hẹn hò với dì.”
ŧıểυ Chanh tử có thích đối phương hay không, mới là điều mấu chốt nhất. Cô chỉ đặt sở thích của mình ở vị trí thứ hai mà thôi.
Nhưng ŧıểυ Chanh tử hoàn toàn không có ý định này.
Bé cũng không thật sự muốn đi hẹn hò cùng, tâm tư của bé đặt ở chỗ bên kia cơ.
Vì vậy, đến tầng dưới của Hoàn Vũ, Cảnh Phạm muốn dẫn bé cùng đi vào Tây Mạn, bé đột nhiên xấu hổ, nói thế nào cũng không vào, rồi một mình chạy vào quán cà phê.
Cảnh Phạm không yên tâm, vẫn luôn đi theo sau bé căn dặn, cô vào trong quán cà phê mua một cái bánh ngọt nhỏ cho bé, dặn dò đi dặn dò lại, qua sáu giờ, cô mới đi ra khỏi quán cà phê. Cũng may là quán cà phê ở ngay bên cạnh Tây Mạn. Hơn nữa, ŧıểυ Chanh tử là một cô bé rất biết nghe lời, sẽ không chạy loạn.
Bên này, Cảnh Phạm vừa mới vào nhà hàng Tây Mạn; bên kia, ŧıểυ Chanh tử đã đi ra khỏi quán cà phê, đi lên trên Hoàn Vũ.
Vào lúc này, cao ốc Hoàn Vũ bên này đã là giờ tan làm, có rất nhiều người đi ra ngoài. Bỗng nhiên thấy một đứa trẻ, còn xinh xắn đáng yêu nữa chữ, mọi người đều không nhịn được quay đầu nhìn về phía bé.
Lễ tân ngăn bé lại: “Bé ơi, em tìm ai vậy?”
“Cháu tìm chú Hoắc.”
“Tên đầy đủ của chú Hoắc là gì?”
“Hoắc Cảnh Thành.”
Lễ tân vừa nghe thấy cái danh tự này, sắc mặt lập tức trở nên hiền hòa cung kính hơn. Mọi người chung quanh cũng nghe thấy cái tên đó, bọn họ lại tập trung quan sát đứa nhỏ này trên dưới.
Đứa nhỏ này xinh xắn đáng yêu như vậy, đừng nói là con riêng của Hoắc tổng đấy chứ?
Nếu là gen của Hoắc tổng, vậy thì cũng không phải là không thể!
Lễ tân vội vàng gọi điện thoại cho phòng thư ký, phòng thư ký vừa nghe thấy vậy, lập tức cử Trần Lộc xuống tiếp.
Hoắc Cảnh Thành vẫn còn đang làm việc, chưa tan làm. Anh không về, tự nhiên toàn bộ nhân viên bên dưới cũng đều không về.
Gần đây tâm trạng của anh không được tốt lắm, ŧıểυ Chanh tử vừa xuất hiện, tâm tình của anh đã vô hình chuyển biến tốt hơn.
Anh tạm thời buông công việc xuống, chỉ hỏi ŧıểυ bất điểm đang ngồi ở đối diện bàn làm việc của mình: “Dì cháu lại ném cháu ở quán cà phê à?”
“Vâng. Dì cháu đang làm việc ạ!” ŧıểυ Chanh tử hơi chán nản gụp đầu nhỏ ở trên bàn làm việc: “Chú, vừa rồi cháu nhìn thấy Phạm Phạm ở dưới lầu đấy.”
Phạm Phạm!
Vừa nghe thấy hai chữ này, ánh mắt thâm trầm của Hoắc Cảnh Thành mâu thoáng có chút gợn sóng.