Cảnh Phạm chả hiều gì, ŧıểυ Bát cũng chăng hiểu anh nói gì mà chạy quanh người cô làm cô choáng váng cả đầu.
“Rốt cuộc anh đang làm gì? Cái gì mà người đàn ông khác?”
Hoắc Cảnh Thành ngoảnh mặt làm ngơ với vấn đề của cô mà chỉ cúi đầu nhìn ŧıểυ Bát: “Thế nào hả?”
ŧıểυ Bát chẳng phản ứng anh mà gục đầu nằm góc tường.
Cảnh Phạm vẫn không hiểu nhìn Hoắc Cảnh Thành, dùng sức né tránh bàn tay anh, anh không chịu buông cô ra mà cúi đầu nhìn cô: “Em vừa từ đâu tới đây?”
“Hỏi cái này làm cái gì?”
“Em và Dung Kỳ ở khách sạn làm cái gì?” Anh chất vấn vô cùng hợp tình hợp lý.
“Sao anh biết tôi và Dung Kỳ ở khách sạn?”
“Là tôi đang hỏi em, đừng có hỏi lại tôi, rốt cuộc các người ở khách sạn làm cái gì?”
Cuối cùng Cảnh Phạm cũng hiểu vì sao người đàn ông này cứ nhìn tới nhìn lui trên người cô, hóa ra là tìm dấu hôn trên người cô.
Cảnh Phạm muốn trả thù đáp: “Anh ta đi tắm thay quần áo, tôi ở dưới lầu mua áo sơ mi cho anh ta.”
Hô hấp Hoắc Cảnh Thành nặng nề, lại dùng sức trên cánh tay.
Cảnh Phạm gạt tay anh: “Anh làm tôi đau đấy.”
“Ban ngày ban mặt cậu ta tắm làm cái gì? Cậu ta tắm còn cần em đi cùng sao?” ánh mắt Hoắc Cảnh Thành nhìn cô đầy sắc bén, như muốn bổ đôi cô ra, từ trên đỉnh đầu muốn bốc lửa.
Hai người bọn họ đi hẹn hò anh còn chưa hỏi cô, kết quả còn hẹn nhau vào khách sạn.
Còn tắm rửa! Mua áo sơmi!
Hiện tại anh có xúc động muốn ném cô ra ngoài.
“Anh lại nghĩ linh tinh cái gì vậy?” Cảnh Phạm đau không chịu được: “Trước hết buông tôi ra đi.”
“Có phải em đang cố ý gạt tôi không?” Hoắc Cảnh Thành nâng cằm cô lên.
“Tôi không lừa anh, mỗi câu mỗi chữ đều là thật.” Cô nói đúng mà.
Lúc này Hoắc Cảnh Thành như con hổ bị dẫm phải đuôi, gương mặt lạnh lùng giữ chặt tay cô, kéo cô đi vào phòng khách, dùng sức một cái liền ném cô lên sofa.
Cảnh Phạm bị ném cảm thấy choáng váng, còn chưa bò dậy thì thân hình cao lớn của anh đã đè lên.
ŧıểυ Bát nằm ở goc tường chạy ra, như muốn cổ vũ bọn họ nên vẫn luôn xốn sang.
“Hoắc Cảnh Thành, anh điên rồi.” Cảnh Phạm đỏ mặt, mấu chốt là cửa chưa đóng, rốt cuộc anh muốn làm sao hả?
“Tôi muốn nhìn một chút các người ở khách sạn có thể làm được cái gì.” Anh căng mặt lưu loát cởi khóa quần jean của cô, bàn tay lần mò tìm kiếm.
Người đàn ông này, bắt nạt cô ngày càng thuận tay rồi.
Co không dám nói một nửa giữ một nửa mới vội vàng nói: “Anh nhanh dừng tay đi, chúng tôi chẳng làm gì cả.”
Hoắc Cảnh Thành ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt thâm sâu như đang tìm kiếm xem lời cô nói là thật hay giả.
Cô giải thích: “Chỉ là lúc ra ngoài gặp chuyện ngoài ý muốn, quần áo trên người anh ta bị canh dây vào nên mới không thể không vào khách sạn.”
Hoắc Cảnh Thành trầm ngâm chớp mắt mới hừ một tiếng: “Xứng đáng.”
“...” Cảnh Phạm không nói gì, hai người này thật đúng là oan gia.
Cô nhìn anh lại dời mắt đi, một lúc sau mới hỏi: “Hiện tại anh có thể buông tôi ra hay không?”
Hoắc Cảnh Thành cúi đầu nhìn cô, lúc này mới bình tĩnh lại.
Cảnh Phạm nói: “Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với anh.”
Anh thu hồi cánh tay, vẫn duy trì tư thế lúc nãy: “Chuyện gì?”