Tay Cảnh Phạm cầm ly cứng đờ: “Tôi không có dây dưa anh ấy.”
Chẳng qua là, cô cũng không cự tuyệt.
“Không có dây dưa nhưng cũng không cự tuyệt, cô muốn tiếp tục không rõ ràng với nó như vậy? Cảnh Phạm, cô biết Hoắc gia vĩnh viễn cũng sẽ không tiếp nhận sự tồn tại của cô, cô cũng biết ngay cả Cảnh Thành cũng sẽ không thật sự tiếp nhận cô, hôm nay nó có thể chơi đùa với cô, nhưng cô dám nói nó sẽ muốn cô, sẽ lấy cô sao? Nó sẽ không! Thậm chí danh phận bạn gái nó cũng sẽ không cho cô.”
Văn Bái hiển nhiên đến có chuẩn bị, lần này không kích động như lần trước, giọng điệu thong thả, nhưng mỗi một chữ đều gãi đúng chỗ ngứa.
Đáy lòng Cảnh Phạm khó chịu bị bà đâm phá không chút lưu tình, sắc mặt tái nhợt.
“Cảnh Phạm, hủy hợp đồng với Hoàn Vũ đi, rời khỏi đây, đừng xuất hiện trước mặt anh ấy nữa.” Nói ra thỉnh cầu này là Mộ Vãn. Cô ta thấp giọng cầu xin.
Trong lòng Cảnh Phạm cũng không hơn gì.
Văn Bái đột nhiên quỳ xuống trước mặt cô.
Cảnh Phạm không nghĩ tới Văn Bái luôn kiêu ngạo vậy mà làm như thế, cô kinh ngạc nhìn bà chằm chằm.
Động tĩnh bên này quá lớn, thu hút tầm mắt mọi người trong nhà hàng nhìn qua.
Cảnh Phạm hồi phục tinh thần, đưa tay đỡ bà: “Hoắc phu nhân, bà đứng lên trước đi!”
“Cảnh Phạm, tôi xưa nay chưa từng cầu xin người nào.” Văn Bái đẩy tay Cảnh Phạm ra.
Tay Cảnh Phạm đụng túi xách trên bàn, đồ rơi tán loạn. Nhưng giờ phút này, không có người nào có tâm tư đi thu dọn.
Văn Bái chỉ ngửa đầu nhìn Cảnh Phạm, nước mắt rơi đầy mặt.
Lúc này, bà quỳ ở đó, đã không còn chút tôn nghiêm của trưởng bối, chỉ còn người mẹ khổ sở không biết làm sao: “Quân Thâm chúng tôi bị cô làm cho tức chết, cô rõ ràng hơn ai hết. Chồng tôi chết như thế nào, cô cũng biết. Bây giờ lão gia vì cô mà nằm viện. Cảnh Phạm, Hoắc gia chúng tôi vốn hòa thuận đông vui, con cháu đầy đàn. Đều vì cô mà biến thành như bây giờ.”
Người trong nhà hàng chỉ chỉ chỏ chỏ, dùng các ánh mắt khác thường nhìn Cảnh Phạm.
“Đúng là hồ ly tinh!”
“Còn là hồ ly tinh hại chết người. Không biết xấu hổ!”
Mọi người chung quanh đều giận dữ bất bình thay người mẹ đáng thương này.
“Bây giờ tôi cầu xin cô… giữ lại mạng cho con trai tôi, cầu xin cô, được không?” Văn Bái khổ sở cầu khẩn. Nói xong, giọng nói cũng đã nghẹn ngào, bất luận là ai nghe lời khẩn cầu này đều sẽ mềm lòng.
Cảnh Phạm đau khổ không thôi, ngồi xổm xuống, nắm cánh tay Văn Bái: “Bà đứng lên trước đi.”
Quỳ lạy như vậy, cô không chịu nổi. Cái này so với đánh cô mấy bạt tai còn khiến cô khó chịu, xấu hổ hơn nhiều.
“Cảnh Phạm, cô đáp ứng tôi đi.” Văn Bái nắm tay Cảnh Phạm, siết chặt làm Cảnh Phạm vô cùng đau đớn.
“Cô còn do dự cái gì, đáp ứng đi! Đã làm hại gia đình người ta gà chó không yên, còn muốn hại chết hy vọng cuối cùng sao?”
“ŧıểυ thư, cô đừng ác độc như vậy. Mẹ người ta cũng cầu xin cô như vậy rồi!”
Người đi đường không rõ nội tình xen vào.
Cảnh Phạm cảm thấy từng roi rừng roi quất lên người mình, vô cùng đau đớn. Cô không đỡ Văn Bái, chỉ từ từ ngồi lên ghế mình.
Cô nhìn Văn Bái: “Hoắc phu nhân, thật ra bà không cần cầu xin tôi như vậy. Cho dù bà không đến tìm tôi, tôi cũng sẽ tìm Hoắc tổng ký hủy hợp đồng.”
Hốc mắt cô hơi ê ẩm: “Bà đứng lên đi, nhiều người nhìn, bà đối với tôi như vậy, mất thân phận bà.”