Mọi người rối rít ghé mắt nhìn, một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục thủ công màu đen được người đứng ra tổ chức và lãnh đa͙σ vây quanh, từ bên ngoài đi vào.
Nghệ sĩ minh tinh ngồi ở trước rối rít đứng dậy, lễ độ bắt tay với anh.
Ở giữa đám nam minh tinh, anh không kém chút nào. Nhưng âu phục khiêm tốn cũng vừa đúng lúc không làm lu mờ hào quang của người khác.
Lại là Hoắc Cảnh Thành.
Cảnh Phạm không nghĩ tới mình sẽ gặp anh ở đây, tầm mắt xa xa nhìn bóng người kia, nhất là khó mà dời đi.
Nhưng dường như cảm ứng được, người đàn ông đang nói chuyện dừng lại. Anh đột nhiên quay mặt, nhìn thẳng tầm mắt của cô, giống như đã sớm biết vị trí của cô.
Cảnh Phạm sửng sốt, quẫn bách. Sợ phức tạp trong mắt bị lộ ra, hốt hoảng xoay mặt đi, buộc mình dời mắt lên sân khấu rực rỡ.
Không biết qua bao lâu, chắc chắn người đàn ông không nhìn mình nữa, cô mới chậm rãi dời tầm mắt về.
Anh đã không còn ở đó…
Cô không tự chỉ tìm kiếm khắp nơi, rốt cuộc nhìn thấy bóng người kia ở nơi ống kính không bắt tới.
Anh ngồi nghiêng trước cô, từ hướng cô nhìn qua, có thể thấy bên mặt nửa ẩn nửa hiện của anh.
Lễ trao giải bắt đầu, cô tận lực không nghĩ tới người đàn ông phía trước. Trên sân khấu có nghệ sĩ cô yêu thích đạt giải, cô thành tâm vui vẻ thay bọn họ, vỗ tay cho bọn họ.
Lễ tiến hành được một nửa, tầm mắt cô không tự chủ nhìn về góc đó lần nữa.
Chỉ thấy bên mặt người đàn ông rất khó coi. Tay ôm ngực.
Cảnh Phạm khẩn trương.
Không phải là bệnh tình anh phát tác chứ?
Nghĩ tới đây, Cảnh Phạm bất chấp tình hình, lập tức đứng dậy.
Đi quá nhanh, giày cao gót đạp phải đuôi váy, cô suýt chút nữa ngã xuống. Cố gắng đứng vững, kéo đuôi váy, bước nhanh lướt qua từng hàng minh tinh, đi tới trước.
May là tất cả ống kính đều tập trung vào nhân vật chính trên sân khấu, không có ai chú ý tới cô.
Hoắc Cảnh Thành cố nén đau đớn ở ngực, một tay bấu tay vịn, muốn bình tĩnh đứng lên. Nhưng mà rất khó khăn.
“Hoắc tổng.”
Một thanh âm quen thuộc đột nhiên truyền vào tai.
Anh ngước mắt.
Trong trường hợp này, vì không muốn quấy rầy người khác, cô ngồi xổm xuống, hỏi: “Có phải đau hay không?”
Cho dù nói với chính mình phải cách xa anh; cho dù oán anh, hận anh; nhưng trường hợp này, cô không thể mặc kệ anh!
Hoắc Cảnh Thành cúi đầu nhìn cô.
Tối nay cô mặc lễ phục màu đen, kiểu an toàn bảo thủ, nhưng làm nổi bật đường cong hoàn mỹ uyển chuyển của cô.
Vừa thanh thuần vừa quyến rũ.
Anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia, tầm mắt rơi vào đôi môi cô son rất tinh xảo, nhất thời không tự chủ nhớ tới đêm mất khống chế trên đảo.
Tim vô cùng đau đớn.
“Chỗ này ồn ào, tôi đỡ anh đi ra ngoài trước!” Cảnh Phạm cuống cuồng, bấu tay anh, muốn đứng dậy.
Hoắc Cảnh Thành kéo tay cô lại, thanh âm yếu ớt: “Cô muốn cho mọi người đều biết chuyện tôi bị bệnh?”
Đúng thế.
Dù sao anh cũng là Tổng giám đốc Tập đoàn Hoàn Vũ, bệnh tình nghiêm trọng, nếu để lộ, e là Hội đồng quản trị sẽ nổi lên sóng to gió lớn.
“Vậy anh có mang thuốc không?” Cảnh Phạm đè thấp giọng. Thấy sắc mặt anh ngày càng tái nhợt, trong lòng đau nhói, cô không chút nghĩ ngợi đưa tay vào trong âu phục anh: “Ở đây sao?”
Ánh mắt Hoắc Cảnh Thành sâu thẳm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy lo lắng kia, cầm tay cô đang sờ loạn, trầm giọng hỏi: “Cô muốn ngày mai lên trang nhất, có phải không?”
Người phụ nữ ngu ngốc này, rốt cuộc có biết hành động vô tâm này bị truyền thông bắt được sẽ bị biết khó coi bao nhiêu không?