Thời gian gần đây tâm trạng Phương Á Hi rất bực bội. Công việc không được thuận lợi, dường như có người ở sau lưng ngấm ngầm hãm hại cô ta, biết rõ chắc chắn đây là trò quỷ của Tô Tử Tiêu nhưng hết lần này tới lần khác lại không tìm được bằng chứng chứng minh. Tuy nhiên, sau khi nói chuyện với Nhiếp Phàn khoảng hơn một tiếng, anh lại nổi giận đùng đùng đứng trước cửa nhà cô.
“Phương Á Hi, tôi muốn cô thành thật nói cho tôi biết, ngày Đường Đinh qua đời có phải cô đã tớ tìm cô ấy không?”
“Anh nói gì?” Phương Á Hi kinh ngạc lùi về phía sau một bước: “Ai…ai nói cho anh là ngày đó em đi tìm cô ấy?”
“Là Tô Tử Tiêu! Cô ấy nói ngay đó Đường Đinh có gọi điện choc ho cô ấy, cô ấy còn nói cô mang thai!” Nhiếp Phàn chợt bắt lấy cánh tay Phương Á Hi rồi siết chặt, nhìn về phía bụng cô ta rồi lại nhìn đến vẻ mặt kinh hoảng kia: “Cô nói dối Đường Đinh là cô mang thai con của tôi phải không? Nói dối là chúng ra sẽ kết hôn? Thậm chí cô còn lừa gạt cô ấy đi nhảy lầu tự sát?”
“Em không có, em không có!!” Mặt Phương Á Hi trắng bệch, ra sức lắc đầu: “Tô… Tô Tử Tiêu nói láo, cô ta nói láo! Cô ta…cô ta muốn hãm hại em….”
“Tại sao cô ấy phải nói láo? Tại sao cô ấy phải hãm hại cô? Làm như vậy đối với cô ấy có ích lợi gì?”
Phương Á Hi hất tay của Nhiếp Phàn ra, nở nụ cưởi tự giễu, “Đúng vậy! Tô Tử Tiêu nói đúng, anh nói cũng không sai. Đêm hôm Đường Đinh chết, em thực sự có đi tìm cô ta. Em nói với cô ta rằng em và anh đã lên giường với nhau; em có thai và chúng ta phải kết hôn… Thế nhưng, Đường Đinh tuyệt đối không phải là do em đẩy xuống. Lúc em đi cô ta vẫn còn sống. Nếu cô ta vì những lời này mà nghĩ quẩn trong lòng muốn tự sát thì cũng chỉ có thể trách khả năng chịu đựng của cô ta quá kém.”
“Nhiếp Phàn, anh đừng quên rằng, bên pháp y giám định thời gian tử vong là lúc hai chúng ta đang ngồi ở quán bar. Em cũng không thể phân thân để đi giết người.”
“Cô…cô cần gì chứ?” Nhiếp Phàn nóng nảy vò vò tóc: “Tôi đã từng cản cô đi tìm Đường Đinh nói ra chuyện của hai chúng ta. Cô ấy nguyện ý chia tay, còn tỏ ý chúc mừng. Cô vì sao còn đi tìm cô ấy nói những lời đó, cô nhất định phải tuyệt tình như vậy sao?”
“Em cho rằng cô ấy cùng lắm thì sẽ rời khỏi thành phố A. Ai biết được cô ta sẽ tự tử…” Phương Á Hi chậm rãi nói.
“Á Hi!” Nhiếp Phàn thở thật sâu, nói: “Anh nghĩ chúng ta phải xa nhau một thời gian. Anh muốn suy nghĩ thật kỹ…”
Nhìn cửa thang máy chậm rãi đóng lại, khuôn mặt Nhiếp Phàn dần biến mất sau cánh cửa, Phương Á Hi dựa vào vách tường bỗng chốc ngồi bệt trên sàn nhà.
Bên ngoài là ánh mặt trời rực rỡ mà lòng cô lại như tro tàn, tay chân lạnh buốt.
Chuyện sợ nhất cuối cùng vẫn xảy ra, những chuyện cô làm đều hóa thành tro bụi, cái gì cũng uổng phí.
Tống Gia Diễn vừa mới tiễn mẹ con Tô Tử Tiêu ra khỏi cửa thì nhận được một cú điện thoại từ một người khiến anh rất ngạc nhiên. Anh cho rằng cả đời này cũng sẽ không nói chuyện với Nhiếp Phàn nữa chứ.
“Luật sư Nhiếp, xin hỏi có chuyện gì không?”
“Tôi chỉ muốn báo cho anh biết một chút…Trước khi Đường Đinh chết, Á Hi có đến tìm cô ấy, nói một số lời bịa đặt không nên nó…Nhưng xin anh đừng nghĩ là cô ấy đã đẩy Đường Đinh xuống. Mặc dù có thể sau khi nghe xong mới…”
Tống Gia Diễn yên lặng, sau khi nghe xong lại cười: “Luật sư Nhiếp, anh cũng quá buồn cười rồi. Nói cho cùng cũng là luật sư, anh không biết xúi người khác tự tử là phạm pháp sao? Pháp luật tuy không có quy định rõ ràng, nhưng chỉ cần có chứng cứu, hoàn toàn có thể tố cáo Phương Á Hi cố ý giết người.”
“Cô ấy đã biết sai rồi!”
“Một câu biết sai là có thể cứu được một mạng người? Vậy lời của cô ta cũng thật quý báu!”
“Vậy anh muốn thế nào?”
Tống Gia Diễn đưa mắt sang nhìn Đinh Đinh đang bay ở một bên, chạm lên gò má cô, ánh mắt ấm áp: “Tôi muốn Phương Á Hi đứng trước mộ phần của Đường Đinh trực tiếp xin lỗi, tự mình thú nhận lỗi lầm…”
“Nhiếp Phàn, có thể anh là người rất có trách nhiệm, nhưng mà anh đã chọn sai người yêu rồi.”
Thời gian ước hẹn là ba ngày sau. Đó là một ngày trời đầy mây, những đám mây nặng nề như muốn sập xuống, trên thềm đá trong khu mộ gần đường Vô Thường, từng chiếc lá vàng khô rơi xuống.
Thì ra đã vào cuối thu.
Tống Gia Diễn mặc một bộ âu phục màu đậm, áo sơ mi mở hai ba cúc, không đeo caravat, rất có phong thái côn đồ thanh tao. Đinh Đinh cũng đổi một bộ đồ mới, sửa sang lại vẻ ngoài lôi thôi của mình ngày trước – theo như cách nói của Tống Gia Diễn.
“Tốt xấu gì cũng là người gián tiếp hại em chết tới cúng tê. Dù sao cũng phải ăn mặc cho đẹp một chút, cho dù bọn họ không thể nhìn thấy.”
Tô Tử Tiêu ôm Tô Manh cũng đứng cạnh Tống Gia Diễn, trên mặt đều là nụ cười ý vị sâu xa. Trong tầm mắt thấy được bóng dáng một chiếc xe quen thuộc, vỗ vỗ vai Tống Gia Diễn, thở dài nói: “Anh làm tốt lắm! Đáng tin hơn Nhiếp Phàn kia nhiều!”
Có hai người từ trên xe xuống, Phương Á Hi đeo kính mát đi theo phía sau Nhiếp Phàn, bầu không khí giữa hai bên cũng không phải là hòa hợp như vậy.
Dừng chân trước bia mộ Đinh Đinh, Phương Á Hi tháo kính mát xuống, khuôn mặt xinh đẹp cho dù có trang điểm giỏi cỡ nào cũng khó có thể che được vẻ tiều tụy, tái nhợt.
Cô ta đứng lặng người như vậy, nhìn vào tấm hình đen trắng Đinh Đinh đang cười rất tươi, không nói được một câu. Trước đây, bọn họ đã từng là chị em, đã từng là bạn bè thân thiết không có chuyện gì mà không nói cho nhau, nhưng cuối cùng cái chết của cô ấy cũng là do cô hại. Một khi đoạn tình cảm trong sáng liên quan đến tình yêu, ham muốn cá nhân, lợi ích thì liền biến thành không còn trong sáng, đáng tin cậy được nữa.
“Đường Đinh, xin lỗi….”
Trước đây tôi đoạt tất cả mọi thứ của cô, giờ đây cũng đã mất đi tất cả. Hôm nay thiếu nợ cô, cũng chỉ còn lại cái mạng.
Kỳ thực Đường Đinh không hề quan sát kỹ Phương Á Hi, giờ nhìn cô ta đứng trước mộ phần của mình, có chút xúc động. Cô là một con ma mất đi ký ức, lúc trước cũng căm ghét cô ta. Khi nghe thấy cô ta nói lời xin lỗi, tất cả đều biến mất, vướng mắc tích tụ bấy lâu cũng đều không thấy. Nếu như cô ta nói có nỗi khổ, cô sẽ tin.
Đinh Đinh ôm chầm lấy cổ Tống Gia Diễn, tựa vào vai anh, hưởng thụ giờ khắc dịu dàng duy nhất này. Chậm rãi nhắm mắt lại, lại chợt cảm thấy từng cơn choáng váng, dường như có một cơn lốc xoáy đang đánh thẳng về phía cô, đủ loại hình ảnh lóe sáng nhồi nhét vào trong đầu, xa lạ mà lại quen thuộc.
Đây là ký ức thuộc về cô, cô vốn đã mất đi ký ức.
“Tống Tống, rốt cuộc em đã biết mình chết như thế nào rồi!”