Minh Thù đứng dậy, nhánh cây trong tay đánh lên mu bàn tay Bạch Yên Nhiên:
"Lời cô ấy nói đại diện lời của ta, ai cho cô chỉ tay vào người của ta?"
Bạch Yên Nhiên bị đau la lên, mu bàn tay trắng nõn theo mắt thường có thể thấy sưng đỏ lên, Bạch Yên Nhiên ôm tay, lửa giận trong mắt bùng lên:
"Cô dám đánh ta."
Nữ nhân này xảy ra chuyện gì vậy? Trước đây nàng nói cái gì cũng sẽ làm theo ý nàng, tại sao lần này trở nên kỳ lạ như vậy.
"Đánh cô thì làm sao?"
Minh Thù cười khẽ: "Cô cho cô là thần tiên, ta không dám đánh?"
Trước kia Chức Phách nhẫn nhịn ngươi, nhưng trẫm thì không tốt tính như thế.
"Chức Phách, cô nhớ rõ thân phận bản thân là gì sao?"
Nàng còn dám cười, có cái gì hay mà cười.
Ngực Bạch Yên Nhiên phập phồng, tức giận không nhẹ.
Minh Thù nhướng mày: "Cô nói thử xem ta là thân phận gì?"
"Cô là người bảo vệ ta, cô chính là một hạ nhân, cô nói cô là thân phận gì?"
Có thể là Bạch Yên Nhiên tức giận, nên có chút không kiểm soát được lời nói.
Nói xong, nàng cũng có chút hối hận, nhưng ngẫm lại nàng nói cũng không sai, nàng ta vốn là đến bảo vệ mình, bình thường nàng cũng sai khiến nàng ta, không phải hạ nhân thì là cái gì?
"Bạch Yên Nhiên, đầu cô có phải bị ngâm nước hay không, tiểu thư nhà ta làm hạ nhân cho cô, cô nhận nổi sao?"
Cuối cùng, Hồi Tuyết cũng có thể bùng nổ một phen, Bạch Yên Nhiên thật đúng là tự cho mình là đại nhân, trước kia nếu không phải tiểu thư chịu đựng nàng ta, không biết đã bị Lưu Phong đánh chết bao nhiêu lần.
"Ta đường đường là tiểu thư Bạch gia, có cái gì không nhận nổi."
Bạch Yên Nhiên ưỡn thẳng lưng: "Chức Phách, hiện tại ta ra lệnh cho cô mang con linh thú kia trở về."
"Cô..."
Hồi Tuyết bị hành vi không biết xấu hổ của Bạch Yên Nhiên kia, làm cho khiếp sợ.
Minh Thù mỉm cười với Bạch Yên Nhiên: "Vậy cô chờ đó, ngàn vạn lần đừng rời đi."
"Tiểu thư!"
Lúc trước không phải tiểu thư đã nói mặc kệ Bạch Yên Nhiên sao? Sao bây giờ lại nghe theo lời Bạch Yên Nhiên?
"Đừng đi theo ta, để ý thịt nướng cho ta."
Minh Thù chỉ chỉ thịt nướng đã bắt đầu vàng ruộm, xắn tay áo, từ trong đám người đang xem trò vui đi vào bụi cỏ.
Bạch Yên Nhiên đắc ý trừng Hồi Tuyết, hừ lạnh:
"Chờ cô ta trở lại, ta để cho cô ta xử lý ngươi."
Dám tranh cãi cùng mình, chán sống lần này phải dạy dỗ con nha đầu này thật tốt, nếu không nó không biết nơi này ai là chủ.
"Được rồi, mọi người đừng sợ hãi, Chức Phách sẽ giết chết con linh thú kia."
Bạch Yên Nhiên tự tin xoay người, nói với những người khác.
Mọi người có hơi do dự, có người lựa chọn rời đi, có người trung thành với Bạch Yên Nhiên lựa chọn ở lại.
Những học sinh lúc trước có thể không ưa Bạch Yên Nhiên, kéo Dương Thư Phong nửa sống nửa chết rời đi.
Cuối cùng, còn dư lại không nhiều người lắm.
Dễ thấy nhất chính là một nam tử áo đen, tướng mạo, thần thái đó, khí thế đó vừa nhìn chính là không phải người... À không, vừa nhìn chính là không phải người thường.
Bên người nam nhân, có mấy người ăn mặc như hộ vệ, trong đó có một người ôm một nữ nhân, nữ nhân sắc mặt tái nhợt, dường như bị trọng thương.
Ánh mắt Bạch Yên Nhiên rơi vào trên người nam nhân, đáy lòng nàng khẩn trương một chút, vừa rồi bị giận điên lên đã quên hắn ở đây.
Nhanh chóng sửa sang lại tóc, trên mặt Bạch Yên Nhiên lộ ra nụ cười xinh đẹp, lắc lắc eo thon nhỏ đi tới, giọng nói dịu dàng:
"Thất vương gia, người đừng lo lắng, Chức Phách biết y thuật, chờ nàng ta trở lại, ta sẽ để cho nàng xem bệnh cho Phỉ Nhi muội muội."
Trong mắt Bạch Yên Nhiên đều là yêu thích, nhưng ánh mắt quét sang cô gái kia, trong mắt liền lóe lên hận ý.
"Vậy sao?"
Nam tử lạnh nhạt lên tiếng, lễ độ nhưng xa cách nói:
"Vậy làm phiền Bạch tiểu thư."
"Đây là vinh hạnh của Yên Nhiên." Đột nhiên Bạch Yên Nhiên e thẹn.
...
Sau nửa canh giờ, Minh Thù từ trong bụi cỏ đi ra, Hồi Tuyết lập tức nghênh đón, đến gần, Hồi Tuyết nhìn thấy thứ theo phía sau, da đầu nàng tê dại một trận, muốn gọi Lưu Phong theo bản năng.
"Suỵt."
Ngón tay mang theo vài phần ấm áp đặt lên môi Hồi Tuyết, Hồi Tuyết nhìn đôi mắt mang theo ý cười nồng đậm, khó khăn nuốt một ngụm nước bọt.
Ánh mắt liếc về phía sau, linh thú phía sau nghiêng đầu nhìn nàng, đôi mắt như lưu ly lại không thấy hung hãn, trái lại có vài phần nghi hoặc và sợ hãi. Nó nhếch miệng về phía Hồi Tuyết, lộ ra hàm răng trắng xóa.
Hồi Tuyết: "..."
Tiểu thư muốn làm chuyện gì đây!
"Chức Phách, linh thú đâu?"
Bạch Yên Nhiên đứng cách đó không xa, nhìn các nàng bên này, bộ dáng kiêu căng ngạo mạn, Hồi Tuyết hận không thể tát chết nàng ta.
Cỏ dại bị đẩy ra lộ ra linh thú phía sau, linh thú há mồm hung hãn nhìn chằm chằm mọi người, trong nháy mắt khi Minh Thù đẩy cỏ ra, nhanh chóng nhảy đến, lao về phía Bạch Yên Nhiên.
Đột nhiên xảy ra sự việc, không biết có phải Bạch Yên Nhiên bị giật mình hay không, đứng cứng ngắc tại chỗ, trơ mắt nhìn linh thú đang nhào về phía mình.
Trong tình huống mành chỉ treo chuông, bên cạnh có người nhào về phía nàng, hai người lăn vài vòng trên mặt đất, linh thú vồ hụt. Mà hộ vệ bên cạnh Thất vương gia kia nhân cơ hội ra tay, hấp dẫn lực chú ý của linh thú, linh thú buông tha Bạch Yên Nhiên, quyết đấu với những người khác.
"Không muốn chết thì đến hỗ trợ!"
Linh thú cấp sáu không dễ đối phó như vậy, hộ vệ lui về phía bên cạnh, hét lớn một tiếng.
Xuyên qua đám người hỗn loạn, Thất vương gia nhìn về phía nữ nhân ngồi trước đống lửa, nàng chống cằm, mỉm cười nhìn hỗn chiến. Một thân y phục trắng, mặc thêm một chiếc áo khoác màu đỏ.
Ánh lửa chập chờn, cả người nữ tử như phủ một tầng ánh sáng ấm áp, nhu hòa.
Nhưng mà chính nữ nhân này mang về một con linh thú công kích bọn họ, lúc này còn xem như không có chuyện gì xảy ra, ngồi ở đó xem kịch.
Lần thứ hai, ánh mắt Thất vương gia rơi vào áo khoác Minh Thù, hình ảnh thêu trên đó hình như có chút quen thuộc, giống như là đã thấy ở đâu.
"Vương gia, cẩn thận."
Chẳng biết lúc nào linh thú đã đến gần Thất vương gia, lúc này giương miệng to như chậu máu, chuẩn bị cắn hắn.
Đôi mắt Thất vương gia híp lại, vung tay lên, tay áo tung bay, luồng khí mạnh mẽ từ trong tay áo hắn bắn ra, đánh vào bụng linh thú, linh thú gào một tiếng, thân hình bay tới cây khô cách đó không xa.
Sắc mặt Thất vương gia vài phần khó coi, huyết khí cuồn cuộn trong cơ thể, vết thương lúc trước càng trầm trọng thêm. Hắn ổn định hơi thở, khí thế không giảm chút nào.
Trực giác của linh thú nói cho nó biết rằng, nam nhân này không dễ chọc.
Linh thú nhìn về phía Minh Thù kêu ngao ngao hai tiếng, Minh Thù phất phất cành cây trong tay:
"Đồ ngốc, chạy mau."
Linh thú gầm lên một tiếng, hung tợn trừng mắt Thất vương gia đả thương nó, cong người nhảy vào bụi cỏ, biến mất trong rừng sâu.
"Chức Phách, cô có ý gì!"
Bạch Yên Nhiên tránh người đỡ nàng, vọt tới trước mặt Minh Thù, giọng nói sắc nhọn:
"Tại sao cô lại dẫn linh thú đến tấn công chúng ta?"
Minh Thù xoay xoay cành cây trong tay, mỉm cười:
"Nói đạo lý được không? Là cô bảo ta mang về, cô lại không nói muốn nó sống hay chết. Ta đây không phải là theo mệnh lệnh của cô làm việc sao? Muốn nói sao ta tàn độc, nên hỏi bản thân cô đi?"
"Ta..."
Lúc nào mình cho cô ta mang về? Bạch Yên Nhiên thở phì phò:
"Ta bảo cô đi giết nó, giết nó, cô nghe không hiểu sao?"
"Người ta không dễ dàng gì mới trưởng thành được như vậy, giết thì đáng tiếc biết bao, ta không ra tay được."
Mọi người im lặng trợn mắt, trước khi nói dối, phiền ngươi giấu thịt nướng trước mặt đi được không?