Hạ Phù cảm giác mình cần một người khác, giúp làm nhiệm vụ điên khùng ngăn cản âm mưu của Louis.
Chuyện này nghiêm trọng vượt xa tưởng tượng của mọi người, không chỉ có Huyết tộc bùng nổ, mà ngay cả con lai của Huyết tộc và con người cũng góp phần.
Bình thường hỗn huyết không có tập tính của Huyết tộc, nhưng lúc này lại lộ ra răng nanh, hung hăng cắn đứt cổ bạn bè, bắt đầu tàn sát con người.
Đây là một âm mưu.
Âm mưu được bắt đầu từ ba trăm năm trước.
Ba trăm năm qua, ngoại trừ vài thập niên ban đầu, con người và Huyết tộc đều không xâm phạm lẫn nhau, sinh hoạt trong phạm vi của mình.
Thế hệ sau này đã chảy trong mình dòng máu Huyết tộc, họ có thể bất tử, họ có vẻ ngoài xinh đẹp. Con người kết hợp với Huyết tộc, nhiều hơn Huyết tộc với con người.
Trong mười nhà, có ít nhất sáu nhà có Huyết tộc.
Mà những Huyết tộc này xâm nhập vào các ngành nghề, thậm chí là nhân viên cấp cao.
Louis muốn Mễ Lạp... trong mấy ngày này, thức tỉnh những Huyết tộc hỗn huyết này.
Suy nghĩ cực kỳ tỉ mỉ.
Trong thời sự vẫn tiếp tục phát sóng, mà lúc này đây, một nhân viên công tác đột nhiên lộ ra răng nanh, cắn nhiếp ảnh gia bên cạnh, máu tươi phun tung tóe trên màn ảnh, máu chảy đỏ cả một góc đường.
Phát thanh viên ôm đầu thét chói tai, phòng phát sóng tạm thời trở nên hỗn loạn, cuối cùng hình ảnh biến mất.
Minh Thù tắt ti vi đi, gọi điện thoại cho Leon.
"A lô, nữ vương, chúng tôi đang qua chỗ người, người không sao chứ?"
"Không sao, các ngươi có cảm thấy chỗ nào kỳ quái không?"
Minh Thù đứng dậy đi về phòng ngủ, lúc đi ngang qua phòng Hạ Phù, thấy hắn đứng trước cửa sổ đưa lưng về phía cô, dường như đang gọi điện thoại.
"Hình như có một luồng năng lượng đang kêu gọi chúng tôi tàn sát... Và lực lượng này rất giống của ngài."
Leon hình dung cảm giác của hắn, nếu như hắn không hiểu rõ nữ vương nhà hắn không có loại hành động này, thì hắn sẽ tin tưởng đây là do nữ vương làm.
Minh Thù nói một địa điểm cho Leon, bảo hắn dẫn người qua đó tập hợp.
Minh Thù thay xong quần áo ra ngoài, Hạ Phù cũng mở cửa phòng, đối diện với ánh mắt của Minh Thù:
"Em đi đâu vậy?"
"Thân là nữ vương, cậu nghĩ tôi nên đi đâu?"
Hạ Phù chưa nói phải đi cùng cô, Minh Thù chỉ nở nụ cười, đẩy cửa ra ngoài.
Phía sau có tiếng bước chân, Hạ Phù đuổi theo.
Hắn ôm Minh Thù, đầu dụi dụi vào cổ cô, thấp giọng:
"Bảo vệ bản thân thật tốt, tôi rất nhanh sẽ tới tìm em."
Minh Thù mỉm cười hỏi Hạ Phù: "Hạ Phù, cậu đi theo tôi không?"
"Tôi..."
"Cậu không theo tôi thì lần sau gặp mặt, chính là trên chiến trường."
Sau lần này, con người và Huyết tộc sẽ chính là kẻ thù không đội trời chung, dù cô không có tham dự cũng sẽ không được con người tha thứ.
Cho nên cô nói không sai.
Nếu như hắn không đi với cô thì lần sau gặp mặt, chính là trên chiến trường.
Hạ Phù cân nhắc một phen: "Tôi đi với em, mặc kệ em đối địch với ai, tôi đều đứng về phía em."
Minh Thù xoay người, thiếu niên đứng sau lưng nhìn ánh sáng trên hành lang lóe lên, hắn lạnh lùng, ánh mắt lại cực kỳ chăm chú.
Chăm chú như vậy, cô đã từng thấy qua.
Minh Thù rũ mắt, thấp giọng nói: "Vậy đi thôi."
Minh Thù ngồi trên xe, lại không lập tức rời đi, Hạ Phù không biết cô đang chờ cái gì. Có lẽ là vì cô là nữ vương, nên không một Huyết tộc nào dám làm bậy đến gần đây, có vẻ hơi yên tĩnh.
"Rầm!"
Xe đột nhiên chấn động, Minh Thù hạ kính xe, một viên đủ màu sắc từ bên ngoài nhảy vào, rơi vào lòng bàn tay Minh Thù.
Đôi mắt đen lay láy của thú nhỏ đối đầu với ánh mắt của Hạ Phù, nó rầm rì chui vào trong túi Minh Thù.
Ta cho ngươi biết, ngươi vẫn cứ muốn kêu đến thì đến, kêu đi thì đi, đối xử với ta như vậy, sẽ đánh mất ta!
Ngươi không ăn được, nên cũng không cho ta ăn.
Cái kiểu gì vậy?
"Lái xe."
Minh Thù đóng cửa sổ xe, dặn dò Hạ Phù.
"Đó là cái gì?"
Hạ Phù có hơi ngạc nhiên, một con vật nhỏ như vậy, nhưng khí lực lại không nhỏ.
"Chó."
Thú nhỏ ở trong túi xù lông mài móng vuốt rống giận, cả nhà ngươi ngoại trừ ta đều là chó!
"Em thích chó?"
Trước đây không thấy cô nuôi, đột nhiên liền lòi ra.
"Thật đáng yêu..."
Còn có hơi quen mắt.
Chó bảy màu rất khó gặp, nhưng anh ta hoàn toàn không nhớ nổi đã gặp ở đâu.
Rất kỳ quái.
Xe đi một đường, khắp nơi đều là máu, có Huyết tộc đuổi theo, con người hoảng sợ chạy loạn, phần lớn đường đều bị phá hỏng.
Hạ Phù lựa chọn một con đường nhỏ, nhưng cuối cùng vẫn xuống xe đi bộ.
Đến địa điểm tập hợp, đám Huyết tộc của Leon đã đến, so với lần gặp mặt trước thì số lượng đã giảm không ít.
"Nữ vương... có vài chuyện không khống chế được."
Sắc mặt Leon không tốt: "Không ngờ kế hoạch của Louis lại là như vậy. Nữ Vương, cứ tiếp tục như thế, có lẽ còn chưa qua một đêm..."
Minh Thù giơ tay lên, lòng bàn tay hướng về phía bọn họ, dường như có năng lượng vô hình bao trùm lấy, mà âm thanh luôn thúc giục tàn sát bên tai bọn họ cũng biến mất.
Minh Thù thả tay xuống: "Các ngươi đi đón Nguyên Tịch, gặp được thì đưa về Huyết tộc. Nếu như Tư Lạc ngăn cản, ngươi liền nói cho hắn biết, hiện tại chỗ ta mới là an toàn nhất, hắn mang theo cô ấy chỉ là gánh nặng."
Phải bảo vệ tốt thức ăn nhỏ của trẫm.
Leon gật đầu, lại hỏi: "Nữ Vương, người thì sao?"
Minh Thù cười nhìn dơi bay loạn trên trời đêm: "Náo nhiệt như thế, đương nhiên là đi tìm Louis tâm sự."
Thuận tiện kéo giá trị thù hận.
Giá trị thù hận của trẫm còn chưa đầy nữa mà!
Đầu đã đứt, máu đã đổ thì chắc chắn giá trị thù hận không ít!
Leon: "..."
Sau khi đã tiễn Leon, Hạ Phù hỏi cô làm sao để gặp được Louis. Minh Thù mỉm cười kêu kiếm trên đường.
Louis có nhiều sản nghiệp như vậy, ngay cả con mèo nhà hắn cũng khó kiếm được, nên chỉ đành phải kiếm trên đường.
Hạ Phù cảm giác như Minh Thù đang nói đùa.
Nhưng thật sự như một gáo nước tạt vào mặt anh ta.