Nam nhân ngồi trước bàn sách, trong tay cầm một quyển sách, nhưng ánh mắt lại rơi vào hư không, cũng không có đọc sách.
Minh Thù đẩy cửa đi vào, âm thanh rất nhỏ bừng tỉnh nam nhân.
Hắn liếc tay mình một chút, ba một cái đem sách ném trên bàn: "Thần Nguyệt, làm một cung nữ còn muốn cho người mời ngươi tới hầu hạ, ngươi có thể diện thật lớn."
Minh Thù đặt trà trên bàn: "Đúng vậy, nếu điện hạ không quen nhìn có thể không gọi ta."
Thái tử điện hạ liếc nhìn cô: "Dựa vào cái gì không gọi? Ngươi hiện tại là cung nữ của Đông cung."
Minh Thù lộ ra nụ cười tiêu chuẩn: "Vậy điện hạ còn có gì phân phó?"
"Đứng bên cạnh đi, đừng chướng mắt."
"Vậy ta đi ra." Minh Thù lập tức đi ra ngoài.
"Đứng lại." Thái tử điện hạ lại quát lớn một tiếng.
"Điện hạ, không phải ngươi nói để ta đừng chướng mắt sao?"
"Ta để ngươi đi ra?" Thái tử điện hạ cười lạnh: "Một chút quy củ cũng không có, tố chất nghề nghiệp của ngươi đâu?"
Minh Thù: "..."
Ôi tiểu yêu tinh, ngươi còn biết tố chất nghề nghiệp sao?
Minh Thù ưỡn ngực, bắt đầu biểu diễn: "Sát thủ! Chính là phóng đãng không bị trói buộc như thế!"
Thái tử điện hạ: "..." Điêu dân lại mắc bệnh!
Minh Thù quay trở lại, chống đỡ bàn sách: "Không phải, điện hạ, ngươi biết rõ ta là tới giết ngươi, ngươi còn giữ ta lại? Ngươi sẽ không phải là thích ta chứ?"
Cơ thể thiếu nữ hơi nghiêng về phía trước, trên người cô như có như không hương thơm bay tới chóp mũi Thái tử điện hạ, mùi thơm dịu dàng.
Nhịp tim của Thái tử điện hạ không khỏi đập mạnh.
Điểm này làm cảm xúc của hắn rất nóng nảy.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra một chút châm chọc: "Bổn thái tử nào có thể thích ngươi, ngươi cho rằng câu dẫn ta liền có thể giết ta?"
Minh Thù đưa tay ấn lên mu bàn tay Thái tử điện hạ, cười tủm tỉm nói: "Điện hạ, làm người nên thành thật một chút nha."
Thái tử điện hạ thoáng như bị giật điện một chút, mãnh liệt rút tay lại.
Một giây sau vỗ bàn đứng dậy: "Thần Nguyệt dám phạm thượng, phạt ngươi đem toàn bộ Đông cung quét dọn một lần! Lăn ra ngoài!"
Minh Thù: "..."
Minh Thù nhún nhún vai, nhanh như chớp lăn ra khỏi thư phòng.
Thái tử điện hạ tức giận đến một quyền nện trên bàn sách.
Tên điêu dân này!
Tức chết bổn thái tử!
Tạ An có chút cổ quái tiến vào: "Điện hạ, chuyện gì lại nổi giận như vậy?"
Thái tử điện hạ một giây liền trở mặt, điềm nhiên như không có việc gì ngồi xuống, rót trà uống một ngụm, thở phào trong lòng.
"Hôm nay trên triều đình, Vinh Uy tướng quân cũng giúp đỡ Thừa tướng nói chuyện, có thể thấy được hiện tại đại bộ phận quan viên đều đã cùng Thừa tướng đứng trên một con đường."
Nói đến chính sự, Tạ An cũng có chút nghiêm túc: "Trong tay Vinh Uy tướng quân có binh quyền, nếu thật sự là như vậy, đối với chúng ta rất bất lợi."
"Bất lợi thì phải làm thế nào đây?"
Thái tử điện hạ gõ nhẹ đầu ngón tay trên mặt bàn mấy lần.
"Chẳng lẽ cũng muốn để ta học theo Thừa tướng uy hiếp dụ dỗ?"
Tạ An: "Điện hạ, Vinh Uy tướng quân hôm nay dù giúp Thừa tướng nói chuyện nhưng cũng không nói việc gì quan trọng, cũng chưa chắc hắn chính là đứng bên phe Thừa tướng, chúng ta có thể tranh thủ một chút."
Thái tử điện hạ trầm tư một lát: "Vinh Uy tướng quân thích uống rượu, ngày mai đưa thiếp mời hẹn Vinh Uy tướng quân du hồ uống rượu."
Tạ An lo lắng: "Điện hạ, đây có phải là có chút không ổn hay không, ngài ra ngoài rất nguy hiểm... Hơn nữa cứ như vậy hẹn Vinh Uy tướng quân, Thừa tướng bên kia..."
Ánh mắt Thái tử điện hạ rơi vào hư không: "Vậy ngươi cho rằng lén lút Thừa tướng cũng không biết?"
Tạ An: "..."
Cung nữ thái giám trong Đông cung cơ bản đều là Thừa tướng cùng Thái hậu nhét vào.
Bọn hắn nhổ một người, bọn họ liền có thể nhét thêm mấy người tiến vào.
Sau đó Thái tử điện hạ liền dứt khoát để bọn họ tùy tiện nhét.
Chỉ có tẩm điện cùng thư phòng dùng người nhà, không cho người lạ tới gần.
Nhưng động tĩnh ở Đông cung có thể nói là không có bất kỳ bí mật gì có thể nói.
-
"Ngươi làm sao đắc tội Thái tử rồi?" Sở Linh Nhi một bên lau cửa sổ một bên hỏi Minh Thù.
Cô vừa đi hầu hạ một lát liền bị phạt quét dọn toàn bộ Đông cung.
Năng lực này cũng thật tuyệt.
"... Có thể là ta quá đẹp."
"..." Có biết xấu hổ hay không?
Coi như dáng dấp thật đẹp, vậy cũng không thể không biết xấu hổ như thế chứ?
Minh Thù sát lại, đột nhiên ném đồ vật trong tay ra, kéo Sở Linh Nhi chạy đi.
"Ài, ngươi làm gì? Còn nhiều việc như vậy..."
"Xuỵt."
Minh Thù ra hiệu cô ấy an tĩnh một chút.
Sở Linh Nhi: "..."
Minh Thù kéo cô ấy ngồi xổm trong góc xó, Sở Linh Nhi lơ ngơ, thuận theo ánh mắt Minh Thù nhìn sang, chỉ thấy bên kia có một tên thái giám đang lén lén lút lút đi tới.
"Ngươi đợi ở chỗ này, ta đi xem xem."
"Ài, có thể nguy hiểm hay không?" Sở Linh Nhi lôi kéo cô.
"Không chết được."
Minh Thù nhanh chóng thoát ra ngoài, biến mất trong tầm mắt của Sở Linh Nhi.
Minh Thù đi theo tên thái giám kia, thái giám đi đến hậu viện của Đông cung.
Nhà bếp?
Cửa sổ nhà bếp không có đóng chặt chẽ, Minh Thù liếc thấy bên trong bày biện màn thầu cho bữa sáng của bọn cung nữ thái giám.
Minh Thù đưa tay vào mò hai cái.
Cầm lấy màn thầu xong liền leo tường nhìn bên ngoài.
Chỉ thấy tên thái giám kia nhìn quanh bốn phía, từ trong tay áo lấy ra một vật thả vào trong chum nước ở hậu viện
Tia sáng quá mờ, Minh Thù chỉ có thể nhìn rõ hẳn là bột phấn.
Thứ gì?
Minh Thù bỏ màn thầu vào trong ngực, đi thẳng ra ngoài.
Tại trước khi thái giám phát hiện liền một tay ấn hắn vào trong chum nước.
"Ưm ưm... Ùng ục ục..."
Đầu thái giám bị ấn trong nước, tay không ngừng giãy dụa, Minh Thù nhấc hắn lên đem cả người hắn đều thả vào chum nước.
"Khụ khụ khụ..."
Thái giám nắm lấy mép chum nước ngoi đầu lên, một giây sau lại bị đè xuống.
Tiếng nước vang ầm ầm trong viện.
Thái giám cảm thấy mình sắp phải chết, ngay tại thời điểm hắn sắp không thở nổi, lực đạo ấn lấy hắn đột nhiên thả lỏng.
Thái giám nổi lên mặt nước, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.
Nhưng trong nháy mắt ngẩng đầu liền thấy một cây gỗ rơi xuống.
Thái giám hai mắt chớp một cái, hôn mê bất tỉnh, lặng xuống dưới đáy chum nước.
Minh Thù kéo người ra ngoài, ngồi xổm ở bên cạnh nhìn trong chốc lát.
Không chết a.
Không phải độc dược...
Vậy hắn thả thứ đồ chơi gì?
Cũng không phải thuốc làm thân thể khoẻ mạnh a?
Minh Thù đi đến chum nước bên cạnh chưa bị hắn thả vào nước rửa tay một cái, tiến vào phòng bếp.
Một hồi lâu cô mới ra ngoài kéo lấy tên thái giám kia rời đi.
-
Hôm nay Tạ An trực đêm, từ xa nhìn thấy có thứ gì hình người đang kéo lấy một vật đi tới.
Hình ảnh quả thực có chút dọa người.
Tạ An cảnh giác đi qua.
"Ai?"
Bên kia dừng lại, Tạ An nghe thấy một tiếng phịch, người kia ném đồ vật trong tay đi, không biết đập vào đâu.
Tiếp theo có thanh âm thanh thúy truyền tới: "Tạ An đại nhân, tới kéo giúp ta một chút."
Tạ An: "..."
Lại là cô!
Tạ An đi qua, nhìn trên mặt đất một chút, đó là một thái giám, nơi thái giám bị kéo qua có một mảnh nước đọng lại.
Không biết còn tưởng rằng cô kéo quỷ nước.
Tạ An cau mày hỏi: "Ngươi đang làm gì? Hắn xảy ra chuyện gì?"
Đêm hôm khuya khoắt cô không ngủ được lại kéo lấy một tên thái giám đến đây làm gì?
"Ta phát hiện hắn lén lén lút lút liền bắt lấy nha, mệt chết ta."
"..."
Tạ An ngờ vực dò xét cô hai lần.
"Lén lén lút lút làm gì?" Ta thấy ngươi mới là lén lén lút lút!!
Minh Thù nhún vai: "Hắn thả thứ gì vào trong chum nước, ta để hắn xuống dưới uống mấy ngụm, bất quá hình như không chết, không biết là cái gì."