Ôn Quân mang không ít người tới, nhưng Minh Thù bên này càng nhiều hơn, cộng thêm người Liễu Tri Hàn mang tới, thay phiên nhau cũng có thể mài chết bọn hắn.
Ôn Nguyệt Nguyệt là nữ nhân, không có ai động thủ với cô ta.
Minh Thù gọi người tới chính là đánh bọn hắn.
Có khổ lực miễn phí không dùng thì quá phí.
Đánh người xong, Minh Thù gọi mấy đại huynh đệ kia lại.
"Đây, thứ anh muốn, thứ bên trong này không được đầy đủ, cho nên để tỏ lòng thành ý của anh đối với tôi, tiếp theo anh phải giúp tôi một chuyện."
"Chuyện gì?" Đại huynh đệ có chút sợ.
Cô còn muốn thế nào!
"Nói cái này là của Ôn Quân, rõ chưa?"
"Mượn đao giết người!?" Đại huynh đệ phản ứng rất nhanh.
"Sao có thể gọi là mượn đao giết người? Cái này gọi là tiết kiệm sức lực!"
"..." Ha ha.
Tiết kiệm sức lực đại gia ngươi!
Cái này rõ ràng chính là mượn đao giết người.
Bất quá vị đại tổng tài này làm sao lại đắc tội cô?
Đại huynh đệ sờ sờ trên người, lấy ra một thanh sô cô la.
Minh Thù cướp lấy sô cô la: "Luyện yoga thật tốt, cũng đừng ăn sô cô la."
"..."
-
Liễu Tri Hàn lôi kéo Tông Ngộ hỏi nửa ngày.
Tông Ngộ không có nói nguyên nhân mình là bởi vì Minh Thù nên mới bị Ôn Quân bắt đi.
Chỉ nói mình đi đến ngân hàng rút tiền tiết kiệm cũng không để ý.
Liễu Tri Hàn kia là hoàng đế không vội thái giám đã gấp, cả người đều sắp phát điên.
Cuối cùng còn đem Minh Thù mắng một trận.
Minh Thù: "..."
Được rồi.
Là trẫm sai.
Tông Ngộ quét mắt về phía Liễu Tri Hàn, ý tứ rất rõ ràng là để hắn câm miệng.
Liễu Tri Hàn tức giận đến giơ chân: "Tôi là vì muốn tốt cho cậu! A Ngộ cậu đã thay đổi!"
Tông Ngộ: "..."
Có gì kỳ quái?
Thay đổi vì cô là chuyện hắn nguyện ý làm.
"Cậu cũng không phải A Ngộ lúc trước! Cậu lại vì một nữ nhân mà hung dữ với tôi! Trừng tôi!"
"..."
Minh Thù gãi gãi đầu: "Không phải hắn thật sự thích anh chứ?"
"Đánh rắm!" Liễu Tri Hàn gầm thét: "Ngải Diệp em lại bịa chuyện, coi như Tông Ngộ ngăn lại tôi cũng muốn đánh em!"
Hắn cùng Tông Ngộ đó là tình anh em!
A phi!
Đó là hữu nghị!
Hữu nghị biết chưa!
Không phải là loại quan hệ lung ta lung tung kia!
Minh Thù đưa tay làm một tư thế OK: "Liễu thiếu gia, nói xong chưa? Nói xong tôi liền dẫn hắn về đi ngủ."
Liễu Tri Hàn: "..."
Liễu Tri Hàn nhìn bên kia: "Bọn người Ôn Quân làm sao bây giờ? Bọn hắn có thể báo cảnh sát hay không?"
"Hắn bắt cóc người trước, anh cảm thấy hắn dám báo cảnh sát?" Chẳng những trói người, còn muốn nổ chết người, Ôn Quân dám báo cảnh sát mới là lạ.
"..."
Liễu Tri Hàn lại trừng Minh Thù một chút.
Minh Thù: "..."
Làm sao lại trừng trẫm!
Minh Thù cùng Tông Ngộ rời khỏi hiện trường.
Tông Ngộ toàn bộ hành trình đều nắm chặt tay Minh Thù.
Về đến nhà, hắn tìm giấy bút viết: "Súng của em từ đâu tới?"
"Anh nhất định phải hỏi tôi những chuyện này?" Minh Thù nhíu mày.
"Nguy hiểm..." Tông Ngộ viết xuống, ngòi bút dừng lại mấy giây: "Tôi lo lắng..."
Chữ viết vẫn chưa xong, Minh Thù chống tay lên giấy.
"Tông Ngộ."
Tông Ngộ ngẩng đầu nhìn cô.
Minh Thù vuốt cằm hắn, khom người hôn một cái.
"Đừng lo lắng, chỉ cần anh còn sống, tôi sẽ không rời khỏi anh."
Mỗi một chữ đều giống như nện vào đáy lòng Tông Ngộ.
Làm hắn có một loại cảm giác hôn mê.
Minh Thù lại hôn hắn một chút: "Ngủ đi, muộn rồi, có chuyện gì sáng mai lại nói."
Minh Thù rút đi bút trong tay hắn.
Tông Ngộ không có cách nào biểu đạt ý tứ của mình, chỉ có thể bị Minh Thù dắt mũi.
Cô cố ý!!
Quả nhiên, ngày thứ hai Minh Thù liền không cho hắn cơ hội hỏi chuyện tối hôm qua.
Hơn nữa mỗi lần hắn đều không tìm được lý do phản bác.
-
Chuyện Minh Thù để đại huynh đệ đi làm, rất nhanh liền có hiệu quả.
Công ty Ôn Quân đứng trước các loại kiểm tra, không chỉ có như thế, xử lý việc gì cũng đều đột nhiên trở nên khó khăn.
Ôn Quân cũng không biết vì sao lại bị chỉnh đến sứt đầu mẻ trán.
Trong lúc nhất thời Ôn Quân cũng không đoái hoài tới việc tìm Minh Thù báo thù.
Đại huynh đệ làm việc cũng rất cẩn thận, còn làm giả chứng cứ để người ta tin tưởng trong tay Ôn Quân thật sự có đồ vật.
Có thể đại huynh đệ lấy về một nửa để đối phương cảm thấy còn lại một nửa chứng cứ, đã không thể hình thành chứng cứ liền tạo thành uy hiếp.
Cho nên trực tiếp đối phó Ôn Quân.
Ôn Quân lâm vào tình huống như vậy, hội đồng quản trị quyết định bãi nhiệm chức tổng giám đốc của hắn, tiếp nhận một vị khác từ Ôn gia.
Ôn Quân không lấy ra được chứng cứ cho người ta tin tưởng.
Ôn gia mặc dù thiên vị hắn nhưng công ty không phải trò đùa, không còn dám tiếp tục như thế.
Kỳ quái chính là Ôn Quân rời khỏi công ty, hết thảy liền khôi phục lại bình thường.
Nhưng có Ôn gia ở đây, Ôn Quân tạm thời vẫn không tính là thảm, khí số đoán chừng cũng chưa tận.
Bất quá còn có một vị muốn đối phó hắn, Minh Thù cũng không nóng nảy.
Ôn Quân tìm tới Ôn Nguyệt Nguyệt.
Ôn Nguyệt Nguyệt kéo lấy áo choàng, có chút sợ hãi: "Sao anh lại tới đây?"
"Em không chào đón tôi như vậy?"
Ôn Nguyệt Nguyệt mím môi, dùng giọng điệu khẩn cầu: "Ôn Quân, bỏ qua cho tôi đi."
Ôn Quân kéo cánh tay Ôn Nguyệt Nguyệt lại: "Lúc trước em thích tôi như vậy cũng chỉ là nói suông mà thôi?"
"Không..." Ôn Nguyệt Nguyệt bị kinh sợ, áo choàng rớt xuống đất lộ ra bả vai trắng nõn: "Ôn Quân, anh thả tôi ra."
"Em vẫn còn thích tôi đúng không?" Hắn đã mất đi công ty, không thể lại mất đi cô.
"Không..." Ôn Nguyệt Nguyệt lắc đầu: "Tôi không thích anh Ôn Quân, tôi không thích anh!! Bỏ qua cho tôi đi!"
"Em gạt tôi!"
Ôn Nguyệt Nguyệt đột nhiên ngưng giãy dụa.
"Ôn Quân, trước kia là tôi thích anh, thế nhưng... Thời điểm năm đó anh rời đi, tôi đã hết hi vọng."
"Anh biết lúc ấy tôi trải qua như thế nào không?"
Ôn Nguyệt Nguyệt tại thời điểm Ôn Quân rời đi sớm đã cùng Ôn gia đoạn tuyệt quan hệ.
Năm đó Ôn gia bức bách cô ta, xém chút gả cô ta cho một người cô ta hoàn toàn không thích, còn hắn thì sao?
Xuất ngoại trong sự sắp xếp của Ôn gia.
Cứ như vậy ném cô ta lại trong nước, mặc cho Ôn gia sắp xếp.
Nếu như không phải vận khí của cô ta tốt, có người hỗ trợ.
Hiện tại có lẽ cô ta đã bị ép cùng người ta kết hôn sinh con.
Nghe Ôn Nguyệt Nguyệt lên án xong, Ôn Quân gấp gáp nói: "Nguyệt Nguyệt, lúc ấy tôi không nghĩ rõ ràng, hiện tại tôi đã hối hận... Tôi thật sự rất hối hận, sau này tôi sẽ đối xử tốt với em."
Ôn Nguyệt Nguyệt hai mắt đẫm lệ: "Ôn Quân, hối hận cũng vô dụng, nếu chúng ta ở bên nhau, anh cũng không có cách nào lấp đầy những tổn thương mà anh mang đến cho tôi."
Khi đó cô ta tuyệt vọng.
Sao hắn có thể cảm nhận được.
Cô ta bất quá chỉ là thích hắn mà thôi...
Liền phải đối mặt với kết cục như vậy.
Sao hắn lại nhẫn tâm...
"Tôi không biết bọn họ sẽ đối xử với em như vậy, Nguyệt Nguyệt, tôi thật sự không biết."
"Tổn thương tôi nhận được không phải một câu anh không biết tôi liền có thể xem như chưa từng xảy ra mà tiếp nhận anh." Ôn Nguyệt Nguyệt lắc đầu: "Ôn Quân, tôi không còn thích anh."