"Hôm nay tại sao phải mang tôi tới?" Minh Thù tiến đến bên cạnh Tông Ngộ hỏi.
Tông Ngộ đẩy điện thoại đến bên cạnh cô.
"Giải quyết triệt để những vấn đề này, miễn cho em hiểu lầm."
Trước kia bên cạnh hắn không có ai, Khương Tiểu Thải sau nhiều lần hắn cự tuyệt vẫn kiên nhẫn, hắn cũng lười nói, hi vọng cô ta phiền xong có thể tìm người khác để thích.
Nhưng bây giờ không được.
"Cái kia, chị dâu... Đến đây, tôi mời chị một ly." Một nam nhân bên cạnh đứng dậy: "Ngộ ca sau này liền giao cho chị."
Minh Thù vừa bưng ly rượu lên liền bị Tông Ngộ đoạt mất.
Hắn thay cô uống.
"Sau này anh vẫn là đừng uống rượu, tôi cũng không muốn chịu trách nhiệm." Minh Thù cướp rượu lại.
Tông Ngộ: "..."
"Ha ha ha ha, chị dâu anh minh, sau này tuyệt đối không nên để Ngộ ca uống rượu."
"Ngộ ca uống rượu chính là tai nạn, thật đáng sợ."
Đám người lao nhao, sắc mặt Tông Ngộ có chút đóng băng, không khí tựa hồ cũng ngưng kết lại.
"Ha ha ha, đến đây chị dâu, tôi kính trọng chị." Người thông minh lập tức nói sang chuyện khác.
"Ngộ ca của chúng ta rất không tệ, ánh mắt của chị dâu thật tốt."
"Cái gì gọi là rất không tệ? Đó là đứng đầu có được không, có biết nói chuyện hay không!"
"Vâng vâng vâng, Ngộ ca tốt nhất."
Mỗi người kính một ly, Tông Ngộ nhíu mày lại, mấy lần muốn giúp cô uống đều bị Minh Thù ngăn cản.
Liễu Tri Hàn nửa ngày mới trở về, hắn đã đưa Khương Tiểu Thải về nhà, đứa nhỏ này nếu là xảy ra chuyện gì, Khương gia sẽ đến tìm bọn hắn liều mạng.
Liễu Tri Hàn ngồi vào bên cạnh Tông Ngộ.
"A Ngộ."
Tông Ngộ mặt không đổi sắc nhìn qua.
"Cậu thật lòng sao?" Hắn nhìn về phía Minh Thù bên kia.
Tông Ngộ gõ chữ: "Tôi lúc nào đã đùa qua?"
"... Cậu thích cô ấy chỗ nào?" Liễu Tri Hàn nghĩ mãi mà không rõ, hắn làm sao lại coi trọng một nữ nhân như thế.
Mặc dù nữ nhân này luôn luôn mỉm cười, nhưng hắn cảm thấy nụ cười kia có chút làm người ta sợ hãi.
"Cô ấy."
Tông Ngộ chỉ gõ hai chữ.
Liễu Tri Hàn chờ Tông Ngộ tiếp tục, người đối diện cũng không có ý tứ muốn gõ tiếp.
Vấn đề kia trả lời là—— thích cô.
Liễu Tri Hàn một mặt cổ quái, một lát sau vỗ vỗ bả vai Tông Ngộ: "Mặc dù tôi cảm thấy cô bé này có chút kỳ quái, nhưng nếu cậu có thể vui vẻ một chút, người anh em như tôi cũng ủng hộ cậu."
Tông Ngộ liếc hắn một cái.
Liễu Tri Hàn cười cười, gia nhập cuộc chiến hỗn loạn.
Tông Ngộ ngồi bên cạnh nhìn tràng cảnh náo nhiệt, giữa thần sắc mang theo một chút cô đơn.
"Tông Ngộ." Thân thể ấm áp dán vào, thanh âm thanh thúy ghé vào lỗ tai hắn, một đường thẳng đến đáy lòng.
Giữa hai hàng lông mày lãnh đạm của Tông Ngộ không tự chủ hòa tan, lộ ra mấy phần nhu hoà, hắn cầm bàn tay Minh Thù đặt vào lòng bàn tay hắn, mười ngón đan xen.
Cô sẽ thích hắn.
Nhất định sẽ.
"Anh nắm tay tôi làm gì? Làm sao tôi được..." Minh Thù vung tay.
Tông Ngộ đổi một tay gắp thức ăn cho cô.
Minh Thù: "..."
Có ăn liền không tính toán với hắn.
Tông Ngộ cẩn thận lựa xương cá ra.
"Ài, nhìn xem..."
Liễu Tri Hàn thuận mắt nhìn sang, hai người ngồi rất gần, thiếu nữ ưu nhã ăn thức ăn, nam nhân lựa xương cá ra cho cô, hình ảnh ấm áp không nói nên lời.
Liễu Tri Hàn khẽ cau mày, uống một hớp rượu: "Chỉ hi vọng cô không có mục đích gì."
Mọi người liếc nhau.
-
Hôm nay Tông Ngộ mang cô tới, ngoại trừ giải quyết Khương Tiểu Thải còn có để cô làm quen cùng mọi người một chút.
Sau khi tan cuộc, Liễu Tri Hàn đi ở cuối cùng.
Hắn gọi Minh Thù sang bên cạnh.
"Ngải tiểu thư, lời tôi nói ra khả năng có chút không thích hợp, nhưng A Ngộ đã không còn thân nhân, là anh em của hắn, tôi vẫn là phải nói."
Minh Thù gật đầu: "Nói đi."
Liễu Tri Hàn: "Cô cùng A Ngộ tốt nhất không có mục đích khác. Nếu như cô có mục đích khác bị tôi phát hiện, vậy cũng đừng trách tôi không khách khí. Đương nhiên, nếu cô cùng A Ngộ là thật lòng bên nhau, tôi sẽ chúc phúc hai người, cũng xin cô chăm sóc A Ngộ thật tốt."
Minh Thù có chút nhíu mày: "Anh thích hắn sao?"
"Khụ khụ khục..."
Liễu Tri Hàn bị nước bọt làm cho sặc sụa.
Hắn cùng cô nói chuyện đứng đắn, cô lại cho mình một câu như vậy?
Liễu Tri Hàn nói: "Tôi cùng A Ngộ từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, tình anh em có biết hay không!"
"Hiểu rồi, hiện tại cũng là tình anh em a."
"..." Tình anh em đại gia ngươi! Hắn là một thẳng nam thẳng tắp thẳng tắp!
"A Ngộ." Liễu Tri Hàn vội kêu Tông Ngộ: "Đi đường cẩn thận, đi thong thả không tiễn."
Liễu Tri Hàn nhanh chóng trượt đi.
Tông Ngộ đi tới, tự nhiên nắm tay Minh Thù.
Trên đường trở về, Tông Ngộ cũng không giao lưu cùng cô.
Đến dưới cư xá, Minh Thù mới hỏi: "Cuống họng của anh..."
Tông Ngộ sửng sốt một chút, đoán chừng không nghĩ đến Minh Thù lại đột nhiên hỏi tới cái này.
Đèn đường cư xá mờ nhạt đem cái bóng của hai người kéo dài.
Tông Ngộ lấy điện thoại ra gõ chữ.
"Chuyện ngoài ý muốn, thanh quảng bị tổn thương."
"Không thể trị khỏi?"
Tông Ngộ nhìn Minh Thù một chút, tốc độ gõ chữ cũng chậm đi rất nhiều: "Em ghét sao?"
"Tôi lại không thích anh, tại sao phải ghét bỏ." Minh Thù nhanh chân đi vào trong cư xá: "Tôi chỉ là tùy tiện hỏi một chút, anh không nên suy nghĩ nhiều."
Tông Ngộ: "..."
-
Minh Thù về nhà liền chui vào phòng tắm, có thể tác dụng của rượu phát tác chậm, Minh Thù tắm rửa xong liền có chút choáng.
Cô trở về phòng, ngay cả đèn cũng chẳng muốn mở, trực tiếp nhào lên giường.
Kết quả bổ nhào vào một thân thể ấm áp.
Minh Thù: "..."
Cô đưa tay sờ đèn trên đầu giường, còn chưa sờ đến, tay liền bị người ta lôi trở lại, đầu óc choáng váng một chút lăn lộn trên giường một vòng, bị người ta đè ở phía dưới.
"Tông Ngộ?"
Đáp lại cô chính là một nụ hôn nóng bỏng của Tông Ngộ.
Đây là lần đầu tiên bọn họ tiếp xúc thân mật như vậy sau ngày đó.
Trước đó Tông Ngộ nhiều lắm cũng chỉ là hôn trán cô hoặc nắm tay một chút.
Tông Ngộ hôm nay không uống rượu a!
Tại sao lại nổi điên?
Minh Thù sờ đến làn da nóng bỏng của hắn, trong đầu càng choáng, ô xy trong lồng ngực càng ngày càng ít, nơi bị hắn đụng qua cũng bắt đầu nóng lên...
-
Hôm sau.
Tông Ngộ tỉnh lại trước, nhìn người mềm nhũn nằm trong ngực mình làm khóe miệng hắn có chút cong lên.
Cô không có cự tuyệt mình.
Cùng người mình không thích làm loại chuyện này là không thể nào, cô nhất định là thích mình.
Tông Ngộ tẩy não cho mình một phen sau đó tròng mắt nhìn người trong ngực mình.
Nhìn thế nào cũng cảm thấy vui vẻ.
Tông Ngộ ôm chặt Minh Thù, quay đầu nhìn ánh mặt trời rơi bên ngoài cửa sổ.
Đây là buổi sáng đầu tiên khi tỉnh lại, hắn cảm thấy thế giới thật đẹp.
Minh Thù là bị hôn đến tỉnh, cô bực bội đẩy người phía trên ra, nằm sấp bên cạnh sờ lấy đồ ăn vặt của mình ôm ngủ.
Nhưng người bên cạnh cũng không có yên tĩnh xuống.
Minh Thù phát điên: "Tông Ngộ anh có thể yên tĩnh một chút hay không?"
Tông Ngộ không thể lên tiếng, tự nhiên không có cách nào trả lời cô, chỉ có thể dùng hành động của mình biểu thị không được.
"Tông Ngộ!"
Thanh âm của Minh Thù giống như chất xúc tác làm Tông Ngộ càng hưng phấn.
Sáng sớm rõ ràng thích hợp để ăn điểm tâm, vì sao lại biến thành dạng này.
"Tông Ngộ cái tên vương bát đản nhà anh..."
*
Cửu Thiếu: Ngươi chính là bữa sáng của ta.
Minh Thù: Lặp lại lần nữa?
Cửu Thiếu: (sợ hãi) cô vợ nhỏ, tôi mua cho em món ăn em thích ăn nhất.