Minh Thù không nghĩ tới ở bờ biển còn có một đám người ở đây đóng quân dã ngoại, lúc này đang chơi đùa đến náo nhiệt.
Tông Ngộ còn chưa đến gần đã có người chạy tới.
"A Ngộ vừa rồi cậu đi đâu vậy?" Nam nhân một tay ôm lấy cổ Tông Ngộ, còn chưa nằm sấp xuống liền bị Tông Ngộ vén xuống dưới.
Nam nhân cũng không thèm để ý: "Tôi đã nói với cậu, cậu nên ra ngoài giải sầu một chút, cậu xem... A... Nữ nhân?"
Tầm mắt của nam nhân rơi vào Minh Thù ở phía sau.
"A Ngộ, đây là người cậu mang đến?"
Nam nhân nhìn chằm chằm Tông Ngộ, người đối diện không có phủ nhận.
"Các anh em các anh em đã xảy ra chuyện lớn!!" Nam nhân đột nhiên kêu to lên.
Người bên kia dồn dập chạy tới.
"Chuyện gì?"
"A Ngộ mang theo nữ nhân tới!" Nam nhân chỉ vào Minh Thù.
Minh Thù: "..."
Nữ nhân thì sao? Chưa từng thấy qua nữ nhân sao?
"Không thể nào? Nam giả nữ đúng không?"
"A Ngộ làm sao có thể mang nữ nhân tới, đừng đùa nữa, Liễu Tri Hàn cậu mẹ nó đừng đùa chúng tôi, đây nhất định là người cậu mang đến."
"Dáng dấp cũng rất đẹp mắt."
Liễu Tri Hàn kêu lên: "Đánh rắm, liên quan gì đến tôi, người này thật sự là A Ngộ mang đến. Không tin các cậu cứ hỏi A Ngộ."
Đám người đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt nhìn về phía Tông Ngộ.
Người đối diện ánh mắt rơi vào hư không, ai cũng không nhìn nhưng cũng không có phản bác.
Hắn đột nhiên đưa tay nắm lấy cánh tay Minh Thù, đưa cô vào bên trong nơi cắm trại.
Đám người: "..."
Nằm mơ rồi!
Minh Thù bị ném ở trước một cái bàn.
Liễu Tri Hàn mang theo đám anh em kia vây tới: "Em gái, em cùng hắn là quan hệ thế nào?"
"... Không có quan hệ gì."
"Không có quan hệ gì sao hắn lại mang em đến? Em đừng lừa gạt ca ca, em cùng hắn có quan hệ thế nào?" Liễu Tri Hàn nháy mắt ra hiệu với Minh Thù.
"Thật sự không có quan hệ." Tạm thời không có.
"Tôi không tin, Tông Ngộ chính là một tên cách xa giống cái, bên cạnh hắn ngoại trừ Khương Tiểu Thải cùng chị gái hắn, tôi còn chưa thấy qua những giống cái khác, Khương Tiểu Thải vẫn là một đầu nhiệt, A Ngộ cũng không để ý đến cô ta."
Khương Tiểu Thải?
Cô gái trước kia mắng mình là biến thái sao?
"Em gái." Liễu Tri Hàn liếc mắt về phía Minh Thù, trong con ngươi tràn đầy lửa nóng bát quái: "Em nhanh nói cho ca ca biết, em cùng hắn có quan hệ thế nào?"
Minh Thù nhìn Tông Ngộ một chút, nói: "Tôi thuê phòng ở của hắn... Coi như là chủ nhà của tôi đi."
"Đều ở chung sao!"
Liễu Tri Hàn quát to một tiếng.
Trong lúc nhất thời không ít người ồn ào lên.
Minh Thù giật khóe miệng một cái: "Thuê phòng cùng ở chung là hai từ khác nhau."
"Không khác nhau không khác nhau."
"..." Chênh lệch rất nhiều có được không?
Thời điểm Liễu Tri Hàn nói chuyện với Minh Thù, Tông Ngộ chỉ là đứng nhìn, không ngăn lại cũng không phát biểu ý kiến của mình.
Minh Thù đối với đám người này có sự nhận biết đơn giản.
Đều là bạn của Tông Ngộ.
Đương nhiên bạn bè cũng chia làm quen cùng không quen.
Liễu Tri Hàn vẫn luôn nói chuyện cùng cô rõ ràng thuộc về loại tương đối quen thuộc, thậm chí có khả năng là bạn tốt.
"Nếu là A Ngộ của chúng ta mang đến, vậy em cứ tùy tiện chơi, cần gì cứ nói với ca ca, ca ca cam đoan sẽ giúp em giải quyết."
Liễu Tri Hàn vỗ bộ ngực cam đoan.
Hắn nhìn người tò mò bốn phía: "Được rồi, mọi người tản ra đi, đừng dọa đến em gái."
"Tri Hàn."
Người bên cạnh nắm lấy Liễu Tri Hàn kéo ra bên ngoài.
"Nữ nhân này không rõ lai lịch, cậu nói có thể A Ngộ bị lừa hay không?"
"Cậu cũng nghĩ như vậy?"
"Nữ nhân bây giờ cũng là vì tiền, tôi cảm thấy chúng ta phải điều tra rõ ràng một chút."
"Nói rất có đạo lý." Liễu Tri Hàn đồng ý: "Bất quá cô ấy vẫn luôn cùng A Ngộ ở cùng một chỗ, lát nữa tôi sẽ nghĩ biện pháp nói chuyện với cô ấy."
"A Ngộ... Tôi thật lo lắng, cậu nói xem chị gái của hắn đã đi rồi, hắn đem tất cả mọi thứ đều bán hết, chỉ còn lại..."
Liễu Tri Hàn vỗ vỗ bả vai hắn, trở lại chỗ Minh Thù bên kia.
"Em gái." Liễu Tri Hàn tiến đến bên cạnh Minh Thù: "Em nói cho tôi biết, hiện tại hắn ở chỗ nào?"
Tông Ngộ đột nhiên đưa điện thoại tới trước mặt Minh Thù.
Liễu Tri Hàn duỗi cổ nhìn qua.
Kết quả chưa kịp thấy gì, Tông Ngộ liền thu điện thoại trở về.
"Hắn không cho tôi nói cho anh biết." Minh Thù nhún vai.
Tông Ngộ nhìn cô một cái.
Liễu Tri Hàn liền xém chút vỗ bàn.
Đến cùng phải bạn bè hay không!
Hiện tại không có người nào biết hắn đang ở đâu.
Bình thường chừng mười lần tâm tình của hắn tốt có thể ra một lần.
Liễu Tri Hàn nói với mình phải tỉnh táo: "Cái kia, chúng ta add Wechat được không."
Minh Thù nhìn Tông Ngộ một chút, người đối diện cúi đầu loay hoay điện thoại, cũng không có ngăn cản.
Minh Thù cùng Liễu Tri Hàn vui sướng add Wechat, mấy người phía sau cũng chen lấn lên add.
Dù sao đây chính là giống cái hiếm hoi Tông Ngộ mang đến a!
Cuối cùng Liễu Tri Hàn đuổi mọi người đi mới xong việc.
Có người đem đồ nướng tới cho bọn họ, vẻ mặt Minh Thù đã ôn hòa hơn so với vừa rồi.
Tông Ngộ viết một chữ "Đi" trên màn hình điện thoại.
"Tôi vẫn chưa ăn..."
Tông Ngộ cũng mặc kệ cô nói cái gì, nhấc chân liền rời đi.
Liễu Tri Hàn kêu một tiếng: "Ài, A Ngộ cậu đi sao?"
A Ngộ giơ tay lên quơ quơ.
Minh Thù tranh thủ thời gian bọn họ gọi nhau liền cầm hai xâu thịt nướng đuổi theo.
"Tri Hàn, nữ nhân này có lai lịch gì?"
Liễu Tri Hàn bực bội vuốt vuốt mái tóc: "Không biết, đi điều tra."
"Tôi thấy tính cách cô ấy cũng không tệ, luôn luôn cười mỉm, hẳn là không phải người xấu chứ? A Ngộ có người bên cạnh cũng rất tốt..."
"Người xấu viết trên mặt tôi là người xấu sao! Khương Tiểu Thải quấn lấy A Ngộ bao nhiêu năm? Hắn đã liếc mắt lần nào? Nữ nhân này đều chưa từng thấy qua liền đột nhiên xuất hiện, quá kì quái." Liễu Tri Hàn tát qua một cái: "Cậu bớt trầm mê nữ sắc lại, mau điều tra!"
"..."
-
Tông Ngộ có đôi chân dài nên đi rất nhanh, thời điểm Minh Thù đuổi kịp hắn, hắn đã lên xe, vẫn là chiếc motor kia.
Minh Thù yên lặng cắn hai miếng thịt nướng.
Cái này cùng khí chất của hắn hoàn toàn không hợp a!
Bất quá ngẫm lại hình xăm của hắn, tựa hồ giống như... Cũng rất xã hội.
Tông Ngộ thấy Minh Thù đứng bên cạnh đó liền ấn một tiếng bíp.
Minh Thù lên xe, Tông Ngộ đem nón bảo hiểm đưa cho cô.
"Không cần..."
Tông Ngộ trực tiếp đội nón lên đầu cô.
Nón bảo hiểm có chút lớn, tựa như một cái chậu đội trên đầu.
Minh Thù đẩy nón bảo hiểm lên, một ngụm đem thịt nướng giải quyết hết, cài xong an toàn rồi ôm eo Tông Ngộ.
Tông Ngộ có chút trừng mắt, nhìn bàn tay trắng nõn bên hông một chút, ánh mắt hắn có chút biến hóa nhưng rất nhanh liền khôi phục, nổ máy xe rời đi.
Bờ biển cách nơi bọn họ ở rất xa, đêm hôm khuya khoắt, Minh Thù có chút buồn ngủ.
Tông Ngộ còn đem tốc độ xe thả đến vô cùng chậm, gió thổi vào người càng cảm thấy buồn ngủ.
Cô thúc giục Tông Ngộ: "Chủ nhà tiên sinh, anh lái nhanh một chút được không?"
Tông Ngộ không hề bị lay động.
"Đêm hôm khuya khoắt rất thích hợp để đua xe, cảm xúc mạnh mẽ lúc trước của anh đâu?" Lằng nhà lằng nhằng như thế làm gì chứ!!
Tông Ngộ đột nhiên dừng xe lại, lấy điện thoại ra gõ chữ.
"Nếu nói tiếp cô liền xuống xe."
"Tôi rất buồn ngủ." Minh Thù đột nhiên xuống xe, kéo Tông Ngộ xuống phía sau: "Nhìn tôi đây, anh là một đại nam nhân lại lằng nhà lằng nhằng như thế, tiễn cô nương xuất giá không nỡ đi sao?"