An Liễm tựa hồ có chút khẩn trương: "Em...Em không thích như vậy sao?"
Minh Thù: "..."
Cái này cùng thích hoàn toàn không liên quan có được không?
Ngươi mẹ nó làm sao đem cái đuôi biến thành chân rồi?
Minh Thù kéo người vào, trực tiếp ôm ngang hắn lên.
An Liễm: "..."
Cô có thể đừng ôm mình như thế hay không!!
Minh Thù đem người đặt trên giường, tay đặt trên đùi hắn: "Cậu làm thế nào?"
"Chỉ là..."
"Chỉ là gì?"
An Liễm nhìn cô một chút, chủ động vươn tay ôm lấy cổ cô, đưa bờ môi của mình qua.
Ngay từ đầu Minh Thù thờ ơ, nhưng theo động tác càng lúc càng lớn mật của An Liễm, đối mặt lại là tiểu yêu tinh của mình, cô làm sao có thể không có cảm giác.
Minh Thù bóp chặt cánh tay hắn, đem người ép trên giường.
"Sương Sương, Sương Sương..."
Minh Thù đang cởi quần áo đến một nửa, bên ngoài đột nhiên vang lên thanh âm của Du Tĩnh Nhã.
Cô trầm mặc, cài quần áo lại cho An Liễm rồi lên tiếng.
An Liễm mở to mắt, cánh môi ửng đỏ, ngực chập trùng lên xuống.
"Đừng lên tiếng."
An Liễm ngoan ngoãn gật đầu.
Minh Thù xuống giường đi ra ngoài.
An Liễm nằm trên giường, miệng lưỡi có chút khô khan, bên ngoài mơ hồ có thanh âm truyền đến.
Hắn chậm rãi xuống giường, hai chân rơi xuống đất, hắn hơi nhíu mày, bất quá cũng là trong nháy mắt liền đứng dậy đi về phía phòng tắm.
Hắn mở nước, cởi quần áo của mình xuống rồi ngâm mình trong bồn tắm.
Cho dù bây giờ hắn có được hai chân nhưng vẫn cần nước, cũng thích cảm giác trong nước.
Minh Thù tiến vào phòng không nhìn thấy người, ánh mắt rơi vào trong phòng tắm.
Cô đẩy cửa đi vào, thiếu niên ngâm mình trong bồn tắm, đầu nằm trên thành bồn tắm, một vài sợi tóc thấm ở trong nước.
Trước kia đuôi cá cơ hồ là chiếm cứ hơn phân nửa bồn tắm lớn, lúc này chỉ có đôi chân thon dài thẳng tắp.
Minh Thù nhẹ nhàng đóng cửa phòng tắm lại.
An Liễm bị tiếng nước đánh thức, sau đó hắn liền bị người ta ôm lấy.
Hắn hạ mắt, đưa tay ôm người đang nằm sấp trong ngực mình, nhẹ giọng hỏi: "Tôi không thể gặp người khác sao?"
Lại để hắn trốn đi...
"Cậu cảm thấy cậu có thể gặp người khác?"
"Bây giờ tôi cũng đã giống con người." An Liễm nhấc đôi chân dài gác lên đùi Minh Thù: "Vì sao không thể gặp người khác?"
Nói đến vấn đề này...
Minh Thù ngẩng đầu nhìn hắn: "Cậu vẫn chưa nói cho tôi biết cậu làm như thế nào."
Ánh mắt An Liễm dao động một lát, hắn bỗng nhiên ôm lấy Minh Thù: "Tôi rất nhớ em, em có nhớ tôi hay không?"
"Khó... Khó chịu." An Liễm miễn cưỡng phun ra hai chữ: "Tôi... Cái kia..."
"Cái gì?"
An Liễm cọ đến bên tai Minh Thù, nhẹ nhàng phun ra mấy chữ.
"Trước kia từng có?"
"Sau khi thành niên... Đều sẽ có." An Liễm cắn môi, thanh âm nhiễm lên mấy phần trầm thấp mê người.
Không biết vì sao, lần này động dục kỳ này thật giống như trước thời hạn.
An Liễm có chút xấu hổ, ở trước mặt cô...
Minh Thù nâng cằm hắn lên để cho hắn ngẩng đầu: "Vậy trước kia cậu làm sao qua được?"
"Nhịn, chịu đựng."
Minh Thù khẽ cười một tiếng, cúi đầu ngậm lấy cánh môi hắn, hôn trong chốc lát mới nói: "Không cần nhịn, không phải có tôi ở đây sao?"
"Có thể, có thể chứ?"
"Nếu cậu không muốn, tôi..."
Ánh mắt An Liễm có chút trầm xuống, cuối đầu ngăn chặn cánh môi Minh Thù.
Tiếng nước rất nhỏ vang vọng trong phòng tắm.
-
Minh Thù không biết thời điểm người cá động dục sẽ đáng sợ như vậy, cô cảm giác eo của mình đều sắp bị gãy mất.
An Liễm nằm sát ở mép giường, biểu lộ rất là vô tội: "Tốt hơn một chút chưa?"
"Lần sau cậu động dục cách xa tôi ra một chút!" Đau lòng cái gì, đều là giả, là giả!
Tiểu yêu tinh cái gì đều đi chết đi!
Trẫm mới không đau lòng hắn!
"Thế nhưng..." An Liễm chần chờ một chút, vẫn là ăn ngay nói thật: "Hôm qua cũng không phải thời kỳ động dục của tôi, tôi là...Sau khi chạm vào em mới như thế."
Bình thường mà nói mỗi thời kỳ động dục của người cá đều là thời gian cố định.
Coi như đến sớm hay muộn cũng sẽ không cách xa quá.
Nhưng hôm qua cách thời kỳ hắn động dục còn có một thời gian rất dài.
Sáng hôm nay hắn suy nghĩ thật lâu mới đạt được kết luận này.
Đặc biệt là bây giờ mình chạm vào cô đã cảm thấy tinh thần rạo rực...
Minh Thù: "..."
Minh Thù đem mặt vùi vào trong chăn, thời gian này không có cách nào qua rồi.
Chia tay!
Minh Thù nằm trên giường giả chết trong chốc lát, sau đó ngồi dậy ôm đồ ăn vặt ăn.
Cô một bên ăn một bên dò xét An Liễm.
An Liễm ngồi trên thảm nhung dưới đất, hai chân cuộn lại, chống cằm nhìn cô.
"Cậu vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi." Minh Thù đột nhiên lên tiếng.
"Có thể không trả lời không?"
Minh Thù xuống giường, trượt vào lồng ngực hắn: "Tôi muốn biết cậu bỏ ra cái giá gì mới có được đôi chân này."
Trong truyện cổ tích, nàng tiên cá đều trả giá bằng giọng nói ngọt ngào của mình.
Mặc dù có hai chân nhưng mỗi một bước đi lại giống như là đi trên mũi đao.
Hắn thì sao?
Hắn phải trả cái giá gì?
An Liễm nhìn qua rất bình thường, tựa hồ không xảy ra chuyện gì.
Nhưng quy tắc chính là quy tắc.
Đạt được thứ không thuộc về mình, kiểu gì cũng phải đánh đổi một số thứ.
"Không có gì." An Liễm ôm cô, cằm đặt trên bả vai cô, chậm rãi nói: "Bất quá có chút đau mà thôi, vì em, tôi có thể chịu."
Vì cô, đừng nói giẫm trên mặt đất như mũi đao, coi như đánh đổi tính mạng hắn cũng nguyện ý.
Minh Thù ngờ vực: "Còn gì nữa?"
"Không có."
Minh Thù không tin lắm.
Cởi quần áo của An Liễm xuống kiểm tra lại một lần.
Nhưng quả thật như hắn nói, thân thể của hắn rất hoàn chỉnh, không có bất kỳ nơi nào kỳ quái.
Truyện cổ tích đều là gạt người?
Cũng không hoàn toàn như vậy... Chí ít hắn giẫm trên mặt đất cũng như trên mũi đao.
Minh Thù sờ bắp chân hắn: "Sau này đừng đi lại, tôi tìm xe lăn cho cậu."
"Sao? Không cần, tôi có thể..."
"Hoặc là tôi ôm cậu, cậu chọn một?"
An Liễm: "..."
Hắn tình nguyện lựa chọn xe lăn.
Bị cô ôm tới ôm lui, cái kia cũng thật mất thể diện
*
Cửu Thiếu: Cô vợ nhỏ muốn ôm hắn! Cái thiết lập của nhân vật này lại cự tuyệt không cho ôm, quá đáng ghét!