Minh Thù đi một vòng quanh tiểu trấn, đi đến một tòa nhà tương đối thấp bên cạnh.
Xa xa nghe thấy có tiếng người.
Minh Thù giẫm lên gạch đá đi về phía âm thanh phát ra.
Chỉ thấy một đám người mặc quân trang đang quyền đấm cước đá người đối diện, từ trong tay hắn cướp đi một cái cái rương.
Người kia không phải ai khác.
Chính là nam nhân kia.
Minh Thù chờ những người kia rời khỏi mới chậm rãi đi qua.
Nam nhân nằm trên mặt đất, máu tươi hỗn hợp trong bùn đất lại dính tại trên gương mặt, nhìn qua vô cùng chật vật.
Minh Thù ngồi xổm trước mặt hắn: "Đồ của anh bị cướp rồi?"
Nam nhân có chút gian nan mở mắt ra, môi hơi mấp máy nhưng lại không phát ra âm thanh được.
"Cô..."
Cổ họng hắn phát ra thanh âm ngắt quãng.
Đoán chừng đám người kia vừa rồi ra tay không nhẹ, nam nhân nhìn qua đã sắp không được.
"Là... Có phải cô nói hay không?"
Minh Thù ôm đầu gối, nở nụ cười ngọt ngào: "Tôi cùng anh không thù không oán, cũng không cần đồ vật của anh, tại sao tôi phải nói cho người khác biết."
Nam nhân nhìn chằm chằm cô vài giây, chậm rãi gục đầu xuống.
Không biết vì sao, lúc những người kia tiến vào, người đầu tiên hắn hoài nghi lại không phải cô.
Mà là tiểu nha đầu thối kia.
Hiện tại mọi người đều bị virus chi phối, nhân tính căn bản là không có cách khảo nghiệm.
Cho dù là một tiểu nha hắn cũng không nên mềm lòng.
Soạt ——
Trong sân có một trận âm thanh nhẹ vang lên, tiếp theo Minh Thù liền thấy một thân ảnh xuất hiện tại cửa ra vào, đuôi cá diễm lệ có chút chướng mắt lấy tốc độ quỷ dị vạch qua cửa bổ nhào trên người đại hán lực lưỡng.
"Cô... Cô tới đây làm gì!" Nam nhân giống như hồi quang phản chiếu: "Trở về, mau trở về!"
"Anh sao vậy?" Người cá giống cái lắc đầu, thanh âm uyển chuyển dễ nghe, lắp bắp nói: "Anh có sao không? Tôi dìu anh."
Trong mắt người cá giống cái phảng phất chỉ có nam nhân, hoàn toàn không nhìn thấy Minh Thù.
Trên người nam nhân không còn khí lực, chỉ có thể để người cá vịn.
Minh Thù vẫn còn ngồi xổm trên mặt đất, lúc này cô ngửa đầu nhìn bọn họ.
"Các người..."
Nam nhân được người cá vịn, trên khuôn mặt chật vật lộ ra một tia ngoan lệ, phảng phất nếu Minh Thù nói ra cái gì không đúng hắn sẽ liều mạng với cô.
"Anh nuôi người cá bao lâu? Trao đổi tâm đắc một chút? Nuôi thế nào thì tương đối tốt?"
Minh Thù tung ra mấy vấn đề như thế, nam nhân bỗng nhiên sửng sốt.
-
Mười phút sau.
Minh Thù đang ngồi trong nhà nam nhân.
Trong nhà trang trí đơn giản, dù sao cũng là ở tiểu trấn nên không có gì đặc biệt.
Minh Thù nhìn xung quanh một chút, cơ hồ không nhìn thấy đồ dùng gì trong nhà, lúc này cô đang ngồi trên một chiếc ghế thấp giống như học sinh đang chờ lên lớp.
Nam nhân được người cá đặt trên ghế.
"Khụ khụ khục..."
Người cá khẩn trương vỗ lưng nam nhân.
Nam nhân khoát tay: "Không có việc gì, bất quá là bị đánh một trận, chịu được."
"Thế nhưng..."
"Được rồi, tôi thật sự không sao." Nam nhân nói: "Cô về trước đi, không được ra ngoài, tôi lo những người kia sẽ trở lại."
Người cá giống cái nhìn Minh Thù, cắn cánh môi đỏ, lại lắp bắp nói: "Tôi muốn ở bên cạnh anh, tôi lo lắng cho anh."
Nam nhân lôi kéo người cá giống cái nói một hồi lâu, người cá giống cái mới rời khỏi.
"Khụ khụ khục..." Nam nhân ôm ngực ho khan: "Hôm qua cũng chỉ có... Cô cùng tiểu nha đầu kia, nếu như... Nếu như không phải... Cô nói cho quân đội, vậy... Vậy khẳng định là tiểu nha đầu kia, khụ khụ khục..."
Nam nhân nói chuyện đứt quãng.
"Tôi không nghĩ tới... Không nghĩ tới mình nhìn lầm, để cho mình gặp chuyện như vậy."
"Nhân tính thiện ác, nhất niệm chi gian."*
Nam nhân giống như là đồng ý với thuyết pháp của Minh Thù, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm hư không.
"Nhà anh có gì ăn không?" Ngồi không rất nhàm chán, muốn ăn cái gì đó.
Nam nhân lấy lại tinh thần, gật gật đầu: "Trong tủ lạnh ở phòng bếp có, tự cô vào lấy đi."
Minh Thù vào phòng bếp lấy đồ ăn, tìm một cái bàn nhỏ đặt lên ăn: "Anh ăn không?"
Đồ của người ta, Minh Thù rất lễ phép hỏi nam nhân trước.
Nam nhân khục khục hai tiếng, lắc đầu.
Bộ dáng hiện tại của hắn, làm sao có thể ăn cái gì?
Nam nhân không ăn, Minh Thù liền không khách khí.
Nam nhân nhìn Minh Thù một chút: "Cô không giống người địa phương, lúc này cô đến đây làm gì?"
Hải vực bên kia đã bị người cá chiếm lĩnh, hiện tại tất cả quân đội đều rút lui đến lục địa.
Thành phố gần tiểu trấn cơ hồ đều bị những binh lính này chiếm lĩnh.
Ở bên ngoài nói là bảo vệ bọn hắn nhưng trên thực tế làm chuyện gì cũng chỉ có ai gặp qua mới biết.
Không có phía trên ràng buộc, tại thời điểm virus lan tràn lại không có thuốc khắc chế, một vài binh sĩ sẽ tạo ra chuyện gì nữa cũng có thể nghĩ.
"Tìm người."
"Người thân của cô?" Nam nhân theo bản năng nghĩ đến cái này.
Minh Thù giật giật khóe miệng: "Kẻ thù của tôi."
"..."
Nghiêm túc sao?
Thời điểm này lại chạy đến đây tìm kẻ thù?
Bao thù lớn?
Ngày tận thế còn không thể buông xuống?
Minh Thù hơi đảo mắt, lộ ra một chút ý cười: "Sao anh làm được thuốc khắc chế kia? Thật sự hữu hiệu, anh sẽ không là lừa người khác chứ?"
"Tôi... Khục khục..." Nam nhân kích động, nhịn không được ho khan.
"Tôi đương nhiên không có gạt người!" Nam nhân nói một hơi.
Minh Thù sách một tiếng, không quá tin tưởng: "Chính phủ có nhiều chuyên gia như vậy cũng không làm ra được thuốc khắc chế, sao anh làm được?"
"Tôi..."
Nam nhân ấp úng một tiếng, không có nói tiếp.
Minh Thù nhai bánh mì, ngữ khí từ tốn nói: "Anh cảm thấy những người vừa rồi cướp đi thuốc khắc chế của anh, thời điểm bọn hắn phát hiện không đủ dùng vẫn sẽ tới tìm anh hay không?
Nam nhân sửng sốt một chút.
Hắn hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này.
Những người kia làm ra được chuyện cướp bóc, nhất định sẽ... Hắn không thể ở lại chỗ này.
Thế nhưng hiện tại hắn hoạt động cũng khó khăn, làm sao có thể mang theo một người cá lặng yên không tiếng động rời đi?
Nam nhân đem ánh mắt đặt trên người nữ sinh đang ăn.
Nội tâm của hắn giãy dụa.
Mình nói cho cô biết, có thể mang đến cho mình mầm tai họa càng lớn hay không?
Thế nhưng nếu như không ai giúp mình, hắn phải làm sao để rời đi?
Nam nhân nghĩ tới nghĩ lui trong đầu.
Nam nhân hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Tôi nói cho cô biết, nhưng cô phải đáp ứng tôi hai điều kiện."
Minh Thù nghe xong chính là phiền phức, vội vàng khoát tay: "Không không không, anh đừng nói, tôi không nghe tôi không nghe!"
"..."
Mới vừa rồi là ai đang hỏi hắn a!!
Nam nhân nói: "Hiện tại tôi cũng không thể nhờ ai giúp..."
Minh Thù cười hề hề: "Đại huynh đệ a, chúng ta bèo nước gặp nhau, coi như tôi ăn đồ ăn của anh, anh cũng không cần ỷ lại vào tôi chứ?"
Trẫm chỉ là muốn nghe cái bát quái, tham gia náo nhiệt, thật không muốn dính vào chuyện phiền toái gì!
Không hẹn!
Chúng ta không hẹn!
Nam nhân: "..."
Làm sao khiến lại khiến cho hắn là mặt dày mày dạn rồi?