Minh Thù đã hiểu rõ một chút tình huống hiện tại, cục diện quả thực rất không tốt.
Virus người cá này tựa hồ vẫn chưa có ai có thể nghiên cứu ra thuốc giải.
Đông Ca bên kia hỏi Minh Thù có thể cho hắn một chút máu hay không.
Mặc dù thế đạo bây giờ thay đổi, nhưng giao dịch trước đó vẫn còn, Minh Thù để hắn đến viện nghiên cứu bên này lấy.
Vì đưa cái đồ chơi này cho hắn, Minh Thù cũng mất không ít sức lực.
Minh Thù không cùng Đông Ca gặp mặt, sau khi Đông Ca lấy được máu liền gọi điện thoại cho cô.
"Viện nghiên cứu có biện pháp không?"
Minh Thù một bên quét thẻ ăn, một bên nói: "Anh đây là nghe ngóng địch tình?"
"..." Đông Ca im lặng vài giây: "Tình huống hiện tại, nguy cấp nhất chính là nghiên cứu được thuốc giải."
Ai biết virus người cá này có thể thông qua những biện pháp khác truyền nhiễm hay không?
Bây giờ bọn họ chưa bị lây nhiễm, thế nhưng nếu không giải quyết được, bọn họ vẫn bị sẽ vây ở chỗ này.
Lúc này cũng không phải nói nhét ít tiền, có chút quyền liền có thể ra ngoài.
Toàn bộ thành phố S, tất cả nhân viên của chính phủ không ai có thể rời đi.
"Không có."
"Vậy được rồi, có tiến triển tôi báo cho cô." Đông Ca vội vàng: "Đúng rồi, cô gọi cho Hách Nhan trước đi, cô ta vẫn luôn nháo muốn đi tìm cô, tôi cúp trước."
"Chờ một chút."
"Còn có việc?"
"Người lần trước anh điều tra, sau đó có tra được thêm gì không?"
Gần đây có nhiều việc, Đông Ca mất một lúc sau mới nhớ tới người Minh Thù nói là ai.
"Người của tôi sau đó lại theo dõi nhưng vẫn luôn không thấy ai, trên xã hội cũng không có bất kỳ vết tích hoạt động gì, có khả năng đã chết."
Không cần Minh Thù nhiều lời, Đông Ca lập tức hiểu rõ mấu chốt: "Có phải cô cảm thấy chuyện này cùng người kia có quan hệ hay không?"
"Chuyện này quá trùng hợp." Minh Thù nói.
"Là rất trùng hợp." Đông Ca phụ họa một tiếng.
Minh Thù: "..."
Cần ngươi có làm được cái gì!
Minh Thù cúp máy.
Cô cắn đũa suy tư, sau lưng người kia còn có người, mục đích của đối phương là cái gì? Virus bộc phát, thừa cơ phát tài?
Như vậy, trong tay đối phương khẳng định là có thuốc giải.
Hiện tại virus vừa mới bộc phát, đối phương vẫn chưa ra mặt, có thể là muốn kiếm nhiều tiền hơn một chút.
Thế nhưng...
Nếu như phỏng đoán này sai, vật tất cả đều xong rồi.
Được rồi.
Ăn no lại nói.
Liên tiếp hai ngày, Minh Thù chỉ có thể nửa đêm nhìn thấy Du Tĩnh Nhã trở về nghỉ ngơi, trời còn chưa sáng lại rời đi, hoặc là nói dứt khoát trực tiếp làm việc đến hừng đông, lại vội vàng rời đi.
"Mẹ."
Du Tĩnh Nhã xoa xoa mi tâm: "Sao lại tỉnh? Có phải là sáng quá? Để mẹ tắt đèn."
Minh Thù đem ly nước phóng đặt vào tay Du Tĩnh Nhã: "Con ngủ ban ngày rồi, nếu mẹ cứ tiếp tục như vậy sẽ không chịu được, nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Du Tĩnh Nhã uống một hớp nước, nói: "Công việc của mẹ còn chưa làm xong, nhiều người như vậy vẫn đang chờ, sao mẹ có thể đi ngủ..."
Hiện tại mỗi phút mỗi giây đều có người chết đi.
Thời gian giành giật từng giây.
"Thế nhưng bây giờ mẹ cũng không thể có được đáp án ngay lập tức được, nghỉ ngơi không tốt sẽ ảnh hưởng đến bộ não của mẹ, sẽ chỉ làm hiệu suất làm việc giảm xuống, thậm chí nguy hiểm cả tính mạng của mình."
Du Tĩnh Nhã sửng sốt một chút.
Minh Thù đem ly nước trên tay bà ấy thu lại: "Nghỉ ngơi sớm một chút."
Du Tĩnh Nhã trầm mặc, cuối cùng gật đầu: "Được."
Bà ấy vào phòng vệ sinh rửa mặt xong, vừa dính vào giường liền ngủ mất.
Minh Thù tắt hết đèn chỉ chừa lại một chiếc đèn ngủ, cô ngồi vào vị trí trước đó của Du Tĩnh Nhã mở tư liệu ra.
Ngày thứ hai tinh thần Du Tĩnh Nhã đã tốt hơn so với trước đó không ít, thời điểm rời đi dường như có suy nghĩ gì mới, còn cho Minh Thù một cái ôm to lớn.
-
Minh Thù còn tưởng rằng hôm nay Du Tĩnh Nhã sẽ trở về đặc biệt muộn, ai biết còn sớm hơn so với trước đó, bất quá sắc mặt không tốt lắm.
"Sương Sương." Du Tĩnh Nhã kêu một tiếng: "Triều Sở sẽ ở đây hai ngày."
"Chị." Triều Sở nhu thuận kêu một tiếng.
Minh Thù không có lên tiếng, Du Tĩnh Nhã để Triều Sở đi vào.
Trước đó Triều Sở tìm người muốn đối phó cô, cuối cùng tự mình gặp nạn, sau đó bọn họ cũng chưa từng gặp lại.
Nhưng lúc trước Minh Thù đã nhắn tin chúc mừng cô ta, cô ta khẳng định biết...
Bây giờ lại còn có thể bình tĩnh tới đây như vậy.
Bội phục bội phục.
Ký túc xá của Du Tĩnh Nhã có hai phòng ngủ một phòng khách, trước đó Minh Thù cùng Du Tĩnh Nhã mỗi người một phòng, hiện tại chỉ có thể nhường một phòng cho Triều Sở.
"Mẹ, mẹ đưa cô ta tới làm gì?"Làm bao cát cho trẫm luyện võ sao?
"Con... Triều Tiến hắn tự mình gọi điện thoại cho mẹ, dù sao cũng đã từng là vợ chồng, hắn vẫn là ba của con, lúc này mẹ cũng không thể thờ ơ lạnh nhạt như thế chứ?"
"Triều Tiến bên kia không phải cũng có rơi rút lui cho người nhà sao?"
"Nơi rút lui được sắp xếp rất nhiều người, Triều Tiến lo lắng cho Triều Sở." Du Tĩnh Nhã ngữ khí nhàn nhạt.
Bà ấy ở bên này chính là ký túc xá của viện nghiên cứu, mỗi người một phòng, bên ngoài còn có cảnh vệ súng thật đạn thật, ba tầng trong ba tầng ngoài đều tuần tra, đương nhiên là nơi rút lui tốt nhất.
Xem như địa vị của Triều Tiến trong quân đội, tại nơi rút lui nhiều lắm cũng chỉ có thể sắp xếp cho Triều Sở một phòng đơn.
Thế nhưng điểm sắp xếp để rút lui an toàn sao?
Cũng không.
Đêm qua có một nơi trong khu rút lui xảy ra vấn đề, bị một vài người lây nhiễm virus công kích.
Triều Tiến lo lắng chuyện như vậy lại phát sinh liền gọi điện thoại cho bà ấy bên này.
Du Tĩnh Nhã đến cùng là một người mềm lòng.
Du Tĩnh Nhã đưa Triều Sở về lại rời khỏi tiếp tục đi làm việc.
Trong phòng chỉ còn lại Minh Thù cùng Triều Sở.
Thần sắc của Triều Sở so với vừa rồi đã âm trầm hơn một chút, sâu trong đáy mắt cất giấu hận ý đối với Minh Thù...
Cô đã xém chút hủy hoại mình.
Những người kia...
Triều Sở không dám tưởng tượng, nếu như cô ta bị những người kia làm bẩn sẽ có kết cục gì.
Triêu Sở nhịn xuống vẻ oán độc, không nói một lời tiến vào căn phòng Du Tĩnh Nhã chỉ cho cô ta.
Minh Thù yên lặng gặm xong màn thầu.
Triều Tiến thật là trâu bò.
Đến cùng ai là con ruột a!
Minh Thù cũng không thể nói Du Tĩnh Nhã ngốc, loại thời điểm này, chỉ cần là người không phải lòng dạ ác độc không chút tình cảm nào, chồng đã gọi đến nơi này của mình, phần lớn người đều sẽ đáp ứng.
Du Tĩnh Nhã rạng sáng mới trở về, Minh Thù vẫn ngồi trên ghế.
"Sương Sương, sao còn chưa ngủ?"
Du Tĩnh Nhã một bên cởi giày một bên hỏi cô.
"Chuẩn bị ngủ."
Du Tĩnh Nhã nhìn về phía phòng của Triều Sở:"Cô ta ở bên trong?"
Minh Thù gật đầu, vẫn luôn không ra ngoài, cũng không biết ở bên trong làm gì.
Ngay tại thời điểm hai người nói chuyện, Triều Tiến gọi điện thoại tới.
"Du Tĩnh Nhã, Sở Sở vẫn còn con nít, bà tức giận cứ đổ lên người tôi, tại sao lại trút giận lên người nó!!"
Triều Tiến vừa mở miệng chính là một trận rống.
Du Tĩnh Nhã mở loa ngoài, Minh Thù tự nhiên cũng nghe thấy.
"Triều Tiến ông có ý gì?" Bà ấy mệt mỏi một ngày trở về, Triều Tiến lại phun ra một câu như vậy làm lửa giận của Du Tĩnh Nhã cũng bốc lên.
Triều Tiến ở bên kia nói: "Tôi có ý gì? Bà không cho Sở Sở ăn cơm là có ý gì?"
Du Tĩnh Nhã: "..."
Bà ấy lúc nào không cho Triều Sở ăn cơm?
"Tôi biết bà đối với tôi bất mãn, nhưng bà không thể trách tội con gái, tôi cho bà biết..."
Thanh âm của Triều Tiến đột nhiên ngừng lại.
Nếu không phải sợ có người khẩn cấp liên hệ bà ấy, Du Tĩnh Nhã cũng muốn tắt máy.
Người đàn ông này...
Đến cùng là vì cái gì?
Từ lúc virus bộc phát đến nay, hắn có quan tâm bà ấy cùng Sương Sương không?
Có đôi khi bà ấy cũng tự mình hoài nghi Sương Sương có phải con ruột của hắn hay không.