Minh Thù không quá muốn động, nhưng tiểu tinh linh nhỏ giọng thúc giục, Minh Thù chỉ có thể đứng dậy đến cung điện bên kia.
Tiểu tinh linh kia cũng không đi theo cô.
Minh Thù đi được một nửa, đột nhiên lại quay trở về.
Cùng thời điểm cô rời đi không có gì khác biệt, Minh Thù đi về phía bình đài, phía trên có một ít trái cây, là nhóm tiểu tinh linh trước kia lấy ra.
Cô chậm rãi đi tới nhặt trái cây lên.
Tới gần bình đài, mặt nước ùng ục ục bốc lên bọt nước.
Minh Thù đảo mắt qua, mặt nước này vẫn luôn rất bình tĩnh, làm sao lại nổi lên?
Cô tiến tới, cúi đầu nhìn trong nước.
Đáy nước trong veo đột nhiên xuất hiện một đôi đồng tử màu vàng đối diện với ánh mắt của cô.
Minh Thù sững sờ.
Hai người im lặng đối mặt.
Lại là mấy cái bong bóng ùng ục ục bốc lên, thiếu niên tựa hồ nhịn không nổi, từ đáy nước ngoi dậy.
Bọt nước tung tóe bay đầy trời rơi vào trên người Minh Thù.
Thiếu niên toàn thân trần trụi, trên khuôn mặt trắng như tuyết lộ ra màu hồng nhàn nhạt, cánh môi ửng đỏ mê người, con ngươi như nai con ngây thơ vô tội.
Bàn tay trắng nõn của hắn đặt lên thành hồ, ngực có chút chập trùng, tóc vàng dán vào thân thể vừa vặn ngăn trở một ít cảnh đẹp.
"Ngươi..." Hắn trừng mắt nhìn Minh Thù, thở phì phò chất vấn: "Không phải ngươi đi rồi sao?"
Minh Thù đưa tay lau nước dính trên mặt, hỏi: "Ngươi làm gì? Muốn chết đuối?"
Thiếu niên đứng sát biên giới, triệt để ngăn trở thân thể của mình, đỏ mặt giải thích: "Thời điểm tinh linh sinh ra đều rơi vào trong nước trước, sau đó mới..."
Hắn cố ý để tinh linh trưởng lão gọi cô đi.
"Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ mất trí nhớ."
Cái này cùng trong kịch bản không giống a.
"..." Liên Tuế không hiểu ý của Minh Thù, tại sao phải mất trí nhớ?
"Lên đây đi." Minh Thù đưa tay về phía hắn.
"Ta... Không mặc quần áo." Thanh âm của thiếu niên nhỏ bé.
"Trên người ngươi có nơi nào ta chưa xem?" Minh Thù buồn cười, ngón tay chụp lấy cánh tay hắn, nhẹ nhàng dùng sức lôi thiếu niên từ dưới hồ lên.
Liên Tuế ngã vào trong ngực Minh Thù, mái tóc dài vàng óng ướt sũng bao lấy thân thể hắn.
Mùi vị thơm ngọt quen thuộc từ trên người hắn phát ra.
Ma pháp đảo qua trên người hắn, thân thể lập tức trở nên khô mát.
Minh Thù dùng áo bào trên người bọc lấy hắn, Liên Tuế tựa hồ đứng không vững, cả lực lượng thân thể đều dồn lên người cô.
Minh Thù ôm hắn lên, trọng lượng nhẹ như ôm một đứa bé.
Liên Tuế theo thói quen ôm lấy cổ cô.
Minh Thù đưa hắn rời khỏi, bên ngoài chính là ma pháp trận di chuyển, có thể đi thẳng đến thần điện Hắc Ám.
Cô vừa đạp lên liền thấy tinh linh trưởng lão mang theo các tinh linh chạy tới.
"Quân Thường các hạ, chờ một chút, điện hạ..."
Thanh âm của tinh linh trưởng lão bị truyền tống trận ngăn cách.
Ánh mắt Liên Tuế nhoáng một cái, cảnh vật trước mắt hắn đã biến thành hành lang của thần điện Hắc Ám.
Liên Tuế được cẩn thận đặt lên trên giường mền hại, hắn ôm Minh Thù không buông tay:"Ngươi nhớ ta không?"
Trong con ngươi thiếu niên lộ ra một chút ánh sáng, cánh môi ửng đỏ sáng bóng càng mê người.
"Nhớ ngươi." Minh Thù hôn xuống, mang theo sự lưu luyến liên tục.
Liên Tuế á một tiếng, mềm nhũn đẩy cô ra: "Ta... Không được."
"Sao vậy?"
"... Thân thể không được." Liên Tuế mơ mơ màng màng nói: "Ta rất buồn ngủ."
Minh Thù nhớ hắn vừa sinh ra, mổ nhẹ lên mặt hắn một chút, lấy áo bào trên người hắn xuống rồi nhét hắn vào trong chăn: "Ngủ đi."
Liên Tuế tựa hồ đáp không nổi, Minh Thù đắp kín chăn cho hắn, hắn liền ngủ.