Ngụy Tử Viễn không kháng cự dụ hoặc muốn làm càn giờ phút này, đột nhiên vươn tay kéo ŧıểυ nữ nhân khẩn trương thẹn thùng trước mắt, thừa dịp nàng còn chưa đứng vững, đem nàng ôm vào trong lòng mình.
"A --" Nàng hô nhỏ, mí mắt hẹp dài nháy mắt trừng lớn, như con thỏ chấn kinh, vội vàng bận rộn đẩy lồng ngực hắn, bối rối: "Không cần... Không cần như vậy, Viễn ca ca..."
Thanh âm nàng hết sức dễ nghe, kéo dài mềm mềm để người tê dại. Mà nàng buông đầu, lộ ra một khúc nhỏ cổ trắng nõn, phảng phất củ sen, thực bạch thực non, lại phảng phất u u sinh hương. Hắn phát hiện, cổ nàng, cùng với phía dưới lộ lưng, trắng như mặt của nàng, thực nộn!
"Phụ thân nàng đã đáp ứng gả nàng cho ta!" Ngụy Tử Viễn cảm giác hôm nay quyết định đặc biệt chính xác, nghĩ đến về sau nữ nhân trong lòng này là của mình, tâm tình của hắn trở nên đặc biệt hảo!
Nàng đứng trước mặt hắn, khuôn mặt hai người cách xa nhau bất quá một thước, càng có thể xem lẫn nhau rõ ràng thấu đáo.
Nàng mở to đôi mắt sương mù hôi hổi nhìn hắn, tựa hồ đối với tin tức này đặc biệt giật mình, hai mắt đong đầy kinh ngạc còn che dấu hoan hỉ. Con ngươi đen không tự giác nở rộ mị thái, mặt bạch ngọc, môi đỏ mọng nhẹ nhàng gợi lên, nổi bật giữa mái tóc như mực.
Giờ phút này Ngụy Tử Viễn khóe miệng nhất câu. Dưới ngọn đèn hôn ám, chiếu lên gương mặt góc cạnh rõ ràng, khí thế lăng nhân, lấp lánh dọa người. Ở đó cất giấu một dã thú, tùy thời đều chuẩn bị ra!
Ngón tay thon dài vuốt ve môi của nàng, tầng tầng nghiền chuyển, hắn cười, bạc thần lộ ra dã tính mĩ, thanh âm thuần hậu, phảng phất từ đáy lòng người vang lên.
"Hoan hỉ vậy sao, sẽ không có đường lui!" Mắt hắn rất sâu, thực trầm, cũng thực lấp lánh, thú tính bên trong đã không cần lại che giấu!
Nàng kinh hoảng buông mi mắt, cả người nhẹ nhàng mà run rẩy. Lông mi tinh tế bởi vì bối rối mà dao động che hai tròng mắt tối đen, quả thực câu nhân.
"Có người nào nói nàng đẹp giống yêu tinh?"
Thân mình của nàng lập tức nặng nề mà rung rung một chút, môi đỏ mọng khẽ mở, còn chưa kịp mở miệng trả lời, hắn cũng đã cúi xuống, nặng nề mà hôn lên môi của nàng. Tầng tầng đè nặng, lại vẫn không nhúc nhích. Nàng run rẩy càng lợi hại, phảng phất khả ái chết người. Đôi mắt đã hoàn toàn khép kín, chỉ có thể từ mí mắt bạc nhược cánh ve, nhìn ra hai tròng mắt như cũ không ngừng lăn lộn.
Hảo khả ái!
Ngụy Tử Viễn cúi đầu nở nụ cười, tiếu ý chấn động hai môi tương tiếp, truyền đến môi của nàng, khiến nộn thần của nàng cũng cùng run run lên, mềm mềm sát qua môi hắn. Thực non, thực xinh đẹp, thực chọc người yêu!
Hắn chạm nhẹ, miết nhẹ... Cảm thụ ŧıểυ phấn thần mềm mại, tình cảm phóng thích lưu diễn trên nôi, hắn không thể tự giữ, dần dần phóng đãng mà mê luyến tăng thêm nhiệt độ cùng chiều sâu.
Cường liệt cảm quan kí©ɧ ŧɧí©ɧ nàng mê man, thân mình mềm nhũn...
Cảm nhận nàng bất lực xụi lơ thân mình, mềm mại kia... Khiến hắn không thể kiềm chế ôm chặt nàng, đầu lưỡi mang theo du͙© vọиɠ khát cầu, trượt vào, thoải mái kích động giao triền lưỡi cánh hoa, tình cảm phóng thích...
Nan ai! Rất khó chịu! Khát vọng sinh lý trung thực phản ứng trên thân thể hắn.
Ngụy Tử Viễn toàn thân thần kinh banh, khát vọng luồn khắp cảm quan thân thể hắn. Dục cầu cuồn cuộn không ngừng trong cơ thể, trong não, bành trướng cơ hồ bạo tạc.
Phút chốc... vừa thu lại, nàng cả người bị hắn ôm lấy, "A", nữ nhân truyền đến một tiếng kinh hô chọc người yêu thương. Hắn vội vàng chạy đến phòng ngủ cạnh ŧıểυ hoa viên, đá văng cửa, phòng nàng tới trên giường mềm mại, Ngụy Tử Viễn quặc trụ môi của nàng. Đáng chết! Hắn đã không thể khắc chế, cũng không muốn khắc chế!
Dày vò cánh môi mềm mại, lấy đầu lưỡi đẩy môi kinh ngạc, đại chưởng ấm áp đã tham nhập da thịt bóng loáng dưới quần áo. Nhiễm Tái Tái vì hắn đột nhiên tới thở gấp gáp, không dự đoán được hắn lại thế tới rào rạt như thế.
Lưỡi hắn tham nhập miệng nàng, bức nàng cùng giao triền, nàng bắt đầu trúc trắc hơi chút đáp lại, mà hắn thế công trở nên càng thêm dồn dập, tim đập càng hỗn loạn kỳ cục... Hắn hôn môi nàng, quần áo nàng trong nhiệt tình hôn môi đều bị hắn cởi đi...
"vυ" thật mềm mại... Ta rất thích." Ngụy Tử Viễn vừa cắn vành tai nữ nhân, vừa tình tứ nói, "Xem, đầu vυ" đều cứng rắn." Hắn không ngừng dùng ngón tay lộng Nhiễm Tái Tái đầu vυ", ti ti tê dại khiến nàng run rẩy càng thêm lợi hại.
"Ô!~ Viễn ca ca!" Nhiễm Tái Tái nửa khép mắt, ŧıểυ chóp mũi trắng nõn phủ mồ hôi, như trân châu sáng bóng, môi đỏ mọng vì thở dốc mà hơi giương, cả khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra dụ hoặc dục sắc, quyến rũ, trắng nõn chết người thở dốc, đầu vai mượt mà có đường cong mê người, một đôi kiều nhũ khả ái như màn thầu trắng, mê người vỗ về chơi đùa, hai đỉnh hồng nhạt bị hắn âu yếm nở rộ, run rẩy đứng trong khí lạnh, anh đào mê người.
"Rống!" Ngụy Tử Viễn phát ra khó nhịn gầm nhẹ, hắn rốt cuộc không thể nhẫn nại, cúi đầu ngậm một nụ hồng mai, dùng răng nanh khẽ cắn, rồi mới bất quá nghiện đại khẩu nuốt cắn, đầu lưỡi không ngừng liếʍ láp, "Ân, thật thơm, bảo bối của ta..."
Một tay xoa nắn miên nhũ bên kia, một tay theo eo nhỏ trượt, trèo lên đường mông cong khêu gợi, dùng sức siết hai mông thịt phong nộn, tiếp liền gỡ ra hai chân nữ nhân gắt gao khép kín, đặt chính mình ở giữa hai chân của nàng, nhanh chóng cởi xiêm y, để hung khí trên thịt mềm tư mật, qua lại ma sát. Hai tay nhấc chân Nhiễm Tái Tái lên, "Đến, cho Viễn ca ca xem huyệt của nàng."
Ngụy Tử Viễn nhờ ánh trăng đánh giá phúc động sẽ để hắn dục tiên dục tử, chỉ thấy nơi tư mật kia hiện tại sớm dâm thủy tràn lan, khiến nguyên bản phấn nhục càng trong suốt, trắng trắng mềm mềm, lại không có một sợi lông, trời ạ, nữ nhân của hắn dĩ nhiên là Bích Ngọc Bạch Hổ...