Vương Anh Thư hoảng đẩy Hàn Mặc ra nhanh chóng ngồi dậy, mặt đỏ như cà chua.
Vì lực đẩy hơi mạnh nên gáy của Hàn Mặc bị đập mạnh xuống sàn. Dù không đau nhưng Hàn Mặc vẫn ôm lấy phần gáy giả vờ bị đau. Vương Anh Thư thấy vậy bị hoảng không nhẹ.
- Hàn Mặc em không sao chứ....cô xin lỗi cô không cố ý... tại em...
Nói đến đây Vương Anh Thư mặt lại đỏ bừng không nói được nữa.
Vương Anh Thư chợt nhớ tới bây giờ không phải lúc xấu hổ mặt lại hiện lên thần sắc lo lắng.
- Em không sao chứ...để cô xem...
Vương Anh Thư tiến gần đến Hàn Mặc bỏ bàn tay của hắn ra xem phần bị đập xuống sàn.
Thấy không có chảy máu Vương Anh Thư thở phào một hơi nhưng lại lo lắng là vết thương không có biểu hiện ở bên ngoài nhưng ở bên trong lại rất nặng.
Vương Anh Thư đến gần Hàn Mặc có thể ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể lão sư này, mùi hương rất dễ chịu. Giờ trông dáng vẻ lo lắng của Vương Anh Thư khác hẳn với lúc dạy học. Bây giờ thì giống một cô gái tốt bụng dễ gần rất khác với vẻ băng lãnh lúc kia.
- Em đi được không Hàn Mặc để cô dẫn em đi đến phòng y tế!
Vương Anh Thư lo lắng hỏi. Cô lão sư này vẫn tưởng vết thương của Hàn Mặc rất nặng.
- Em không rồi Vương lão sư. Lúc nãy có đau một chút nhưng bây giờ hết rồi.
Hàn Mặc đáp.
- Không được em vẫn phải đi cùng cô tới phòng y tế.
Vương Anh Thư vẫn lo lắng muốn kéo Hàn Mặc đi đến phòng y tế.
- Vương lão sư em không sao thật mà. Em nghĩ cô nên trả lời câu hỏi lúc trong lớp của em được rồi!
Hàn Mặc nói.
Nghe Hàn Mặc nói thế sự lo lắng của Vương Anh Thư đã biến mất thay vào đó là xấu hổ cùng với tức giận.
- Em còn đùa được à.
Vương Anh Thư tức giận nói nhưng vẻ tức giận trông giống làm nũng hơn =)))
Vì cô nói trong khi đang xấu hổ mà giọng cũng rất nhỏ.
- Em không sao thì cô đi đây cô còn có việc. Nếu có chuyện gì thì phải nói cho cô ngay nghe chưa!
Vương Anh Thư nói rồi nhặt lại mấy tờ giấy bị rơi lúc ngã.
- Vâng Vương lão sư.
Hàn Mặc cũng đứng dậy nhặt lại giúp Vương Anh Thư.
Nhặt xong Hàn Mặc đưa mấy tờ giấy cho Vương Anh Thư, Vương Anh Thư nói " cảm ơn " một tiếng rồi đọc số điện thoại cho Hàn Mặc dặn dò lại một phen có chuyện gì là phải gọi cho cô ngay.
Thấy cô lão sư này vẫn còn lo lắng như vậy Hàn Mặc cũng thấy hơi tội lỗi lúc đó không nên giả vờ quá như vậy.
Hai người tách nhau ra. Vương Anh Thư thì đi tiếp tục công việc của mình còn Hàn Mặc thì đi về phía sân trường.
Hàn Mặc đi ra không thấy hai cô gái kia đâu đành phải mở rộng thần thức ra để tìm kiếm.
- Đây rồi..
Hàn Mặc đi về hướng sân vận động.
Hàn Mặc đi về hướng sân vận động là vì thấy Trần Ngữ Yên và Diệp Như Uyển đang đi qua hướng đó.
Sân vận động này rất rộng. Có đủ chỗ cho mọi loại thể ȶᏂασ. Có sân bóng đá, bóng rổ, cầu lông,...
Lúc Hàn Mặc đến thì Diệp Như Uyển và Trần Ngữ Yên đang đứng xem mấy tên nam sinh chơi bóng rổ. Bây giờ là giờ học nên chỗ này cũng không có nhiều người lắm. Tính cả mấy tên nam sinh đang chơi cùng với người xem xung quanh thì có khoảng hơn năm mươi người.
Hàn Mặc đang đi đến gần hai cô gái thì quả bóng rổ bị ném ra ngoài bật đến chỗ Hàn Mặc.
Hàn Mặc dừng bước chân đợi cho quả bóng tự chạy đến. Hàn Mặc đưa tay ra bắt lấy quả bóng rơi vào trong tay Hàn Mặc.
- Huynh đệ cảm ơn đã đỡ hộ.
Một tên nam sinh chạy đến trước mặt Hàn Mặc nói.
Hàn Mặc định nói không có gì thì bỗng nhớ tới cái nhiệm vụ gây chú ý cho đám đông. Nhìn bóng rổ lại nhìn thời đồng hồ. " Còn hơn mười phút là hết tiết 3 có lẽ là được." Hàn Mặc nghĩ.( Có ai thấy vô lí hết sức không:)))
- Huynh đệ cho tôi chơi cùng được chứ.
Hàn Mặc ném quả bóng cho nam sinh kia nói.
- Được, rất hoan nghênh đúng lúc đang thiếu người chơi cùng.
Tên nam sinh này đỡ lấy bóng cười nói.
Nghe tên nam sinh này nói Hàn Mặc mới thấy bên kia có 6 người mà bên. của nam sinh này chỉ có 5 người.
Hàn Mặc cùng tên nam sinh này cũng đi vào sân. Trần Ngữ Yên và Diệp Như Uyển đứng gần Hàn Mặc nên cũng nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người.
Hai cô nhìn nhau khó hiểu.
- Hàn Mặc biết chơi bóng rổ sao?
Diệp Như Uyển nói.
- Tớ cũng không biết, có lẽ là không đi nhưng sao cậu ấy lại muốn chơi nhỉ?
Hai cô biết Hàn Mặc không biết chơi bóng rổ vì lúc ở cấp ba hai cô ở trong đội cổ động viên nên có thể quan sát tất cả các đội viên đội bóng rổ lúc luyện tập cùng lúc thi đấu mà hai cô cũng chưa thấy Hàn Mặc đến sân bóng rổ của trường bao giờ cả.
- Mọi người có người mới đây.
Tên nam sinh dẫn Hàn Mặc vào sân đến chỗ mấy nam sinh trong đội.
- Chào mừng cậu huynh đệ.
- Huynh đệ cậu chơi được không?
- Nhìn cao to thế này chắc chơi hay lắm nhỉ.
...
Thấy đồng bạn dẫn Hàn Mặc đến mà mấy tên trong đội cũng không có trách cứ vì dẫn người lạ vào mà còn rất chào đón Hàn Mặc.
- Cũng bình thường thôi tôi chơi không được giỏi lắm.
Hàn Mặc nói. Đây đương nhiên là nói dối vì Hàn Mặc đã động đến bóng rổ bao giờ đâu mà chơi không giỏi lắm.
Nhưng Hàn Mặc không phải là người bình thường mà là tu chân giả. Có thần thức và linh lực trong cơ thể thì Hàn Mặc dù chưa chơi bao giờ cũng có thể chơi được thậm chí là chơi rất giỏi.
- Có người mới sao? Nhưng liệu có thay đổi được tình thế không đó.
Bỗng một tên ở đội bên kia nói.
- Đông Hàn cậu cứ đợi đó!
Tên nam sinh vừa nãy dẫn Hàn Mặc vào nói.
- Ha ha được thôi Bằng Giang tớ sẽ chờ xem cậu thua thảm hại như thế nào.
Tên nam sinh kia lại nói. Nghe mấy hai tên này đối thoại có vẻ như tên bên kia là Đông Hàn còn bên này là Bằng Giang.
Hai tên này châm chọc nhau như vậy nhưng Hàn Mặc có thể cảm thấy mấy tên này là đang trêu chọc nhau không có một chút gì gọi là đối thủ cả. Có vẻ như mấy tên này đều cùng lớp với nhau.
Nhìn lên điểm số Hàn Mặc thấy bên mình có vẻ đang yếu thế. Tỉ số là 6-11. 11 nghiêng về bên đội của nam sinh tên Đông Hàn.
- Được rồi tất cả bắt đầu tiếp đi. Huynh đệ cậu mới vào thể hiện một chút cho mấy tên này xem thực lực của cậu đến đâu nào.
Bằng Giang đưa bóng cho Hàn Mặc nói. Mấy tên trong đội cũng đồng ý cho Hàn Mặc thử sức.
Hàn Mặc tiếp nhận bóng, mỉm cười, nhìn rổ vươn tay ra ném bóng đi. Soạt một tiếng, bóng đã rơi vào rổ bên kia. Phát ném này quá nhanh và bất ngờ. Cả hai bên đều ngơ ngác nhìn Hàn Mặc.