- Keng, Nhiệm vụ hoàn thành. Chúc mừng túc chủ nhân được 175 điểm nhiệm vụ.
( Nhiệm Vụ 3 có hai thằng nên được cộng x2 lên nha)
20:00 theo giờ Pháp, Sân bay Cote d"Azur. Bây giờ tất cả nhóm Hàn Mặc đã ở đây. Lúc về này thì không phải đi bí mật như lúc đến nữa nên trong sân bay có rất đông du khách.
Lúc 18:00 tất cả nhóm đã dậy và lên xe của quân đội đưa đến sân bay, đi hơn hai tiếng đồng hồ đã đến nơi. Bạn đang đọc truyện tại. Bớt lấy đê sstruyen
Lần này tất cả đi máy bay phổ thông mà
không đi máy bay chở hàng như lần trước nữa.
Chuyến bay bay lúc 20:30, còn ba mươi phút nên cả nhóm phải ngồi chờ đến giờ bay.
Lý Mộ Mai ngồi bên cạnh Hàn Mặc còn dựa vào một bên vai. Một tay thì nắm lấy tay trái của Hàn Mặc hai người cứ ngồi im như thế.
Ngồi ba mươi phút đã đến giờ bay cả nhóm đi lên máy bay. Quyền lực của quân đội không phải nhỏ, chỗ ngồi của tất cả đều là cạnh nhau. Hàn Mặc và Lý Mộ Mai cũng là cạnh nhau cái này làm Lý Mộ Mai vui mừng không thôi, cứ ôm lấy Hàn Mặc.
Không có chuyện gì làm Hàn Mặc đành phải nhắm mắt lại tu luyện.
.....
19:30 hôm sau, Kinh Thành sân bay.
- Tạm biệt, hẹn gặp lại mọi người.
Lý Mộ Mai ôm lấy cánh tay Hàn Mặc chào mấy thành viên khác.
- Hẹn gặp lại hai người.
Dương Quý nói ra.
- Hẹn gặp lại anh Quý đội trưởng.
Hàn Mặc nói.
- Tối nhớ nhẹ nhàng thôi đấy nhé hai người.
Bạch Phượng chớp chớp mắt nhìn Lý Mộ Mai nói ra.
- Cậu muốn chết sao Bạch Phượng, mình khâu lại cái miệng của cậu bây giờ.
Lý Mộ Mai đỏ mặt nói.
- Ha ha xấu hổ rồi kìa.
Bạch Phượng cười ha ha nói. Lý Mộ Mai vừa tức vừa xấu hổ.
- Được rồi tất cả lên xe đi.
Dương Quý nói.
Nhưng thành viên khác đều lên xe của Long tổ về căn cứ còn Hàn Mặc và Lý Mộ Mai đi riêng.
- Em không về căn cứ sao Mộ Mai.
Hàn Mặc hỏi.
- Kệ đi về đấy cũng có gì đâu chứ. Ghi chép vài thứ rồi cũng chả phải về nhà sao.
Lý Mộ Mai đáp. Bình thường thì Lý Mộ Mai sẽ đi về căn cứ báo cáo cùng với Dương Quý vì cô cũng là tổ phó của tổ này nhưng bây giờ lại khác. Cô chỉ muốn tận dụng hết nhưng quãng thời gian rảnh để ở bên Hàn Mặc.
- Anh đưa em đi ăn.
Hàn Mặc nói ra.
- Được, mình đi thôi, em biết một quán ngon lắm đó.
Nghe thấy Hàn Mặc đưa mình đi ăn cùng Lý Mộ Mai vui vẻ lên kéo tay Hàn Mặc đi.
Lý Mộ Mai không muốn đi taxi vì muốn kéo dài thời gian ở bên cạnh Hàn Mặc hơn.
Ba mươi phút sau Lý Mộ Mai dẫn Hàn Mặc đến một quán ăn. Quán này rất nhỏ, trông đã cũ.
- Nhìn thế này thôi chứ đồ ăn không kém đâu em đã ăn ở đây nhiều lần rồi.
Lý Mộ Mai nói rồi kéo Hàn Mặc đi vào.
Đi vào Hàn Mặc quan sát quanh thấy bàn ăn gần như đã chật kín.
- Mai tỷ lại đến sao...ai vậy, bạn trai chị sao.
Lý Mộ Mai vừa vào thì một cô bé khoảng mười sáu tuổi tiến đến chào. Trên tay còn cầm theo một cái khăn và mâm chắc là đang làm việc. Giọng cô bé rất dễ nghe.
Cô bé mặc một chiếc váy màu vàng, tóc buộc hai bím, trên mặt còn đeo kính trông rất dễ thương.
- Đúng vậy ŧıểυ Khiết, đây là bạn trai chị.
Lý Mộ Mai cười với cô bé nói.
- Anh trai này đúng là có phúc mà đã tán đổ được chị Mai rồi. Hai anh chị qua bên này ngồi đi.
Cô bé dẫn hai người qua một bàn trống. Hàn Mặc bà Lý Mộ Mai ngồi xuống.
- Chị Mai chị ăn gì vậy?
Cô bé hỏi Lý Mộ Mai.
- Cứ cho chịu như mọi lần đi.
Lý Mộ Mai đáp.
- Còn anh trai này muốn ăn gì thì chọn nè.
Cô bé đưa thực đơn cho Hàn Mặc.
- Không cần đâu em gái cứ lấy cho anh giống cô ấy là được.
Hàn Mặc nói ra.
- Được thôi hai anh chị chờ một lát.
Cô bé nói rồi đi vào trong bếp.
- Anh thấy cô bé thế nào dễ thương chứ?
Lý Mộ Mai nhìn Hàn Mặc hỏi.
- Ừm, cô bé đúng là dễ thương thật.
Hàn Mặc nói ra.
- Anh không được đánh chủ ý lên cô bé đâu nha cô bé vẫn còn nhỏ đấy.
Lý Mộ Mai chớp mắt nhìn Hàn Mặc nói.
- Em nghĩ anh là loại người như thế sao.
Hàn Mặc gãi đầu nói ra.
- Ai biết được đâu.
Lý Mộ Mai nói.
Hàn Mặc cạn luôn lời.
Đúng lúc này cô bé bên đồ ăn lên.
Hai đĩa cơm rang cùng hai bát canh.
- Chị Mai với anh trai này ăn ngon miệng nhé em đi làm việc tiếp đây.
- Ừm cảm ơn em, em đi đi.
Lý Mộ Mai nói ra.
Cô bé lại bắt đầu chạy ngược chạy xuôi.
- Anh ăn thử đi Hàn Mặc.
Lý Mộ Mai cười nói ra.
Hàn Mặc gật đầu rồi cầm lấy thìa bắt đầu ăn.
- Thế nào ngon không?
Thấy Hàn Mặc đã ăn một miếng Lý Mộ Mai hỏi.
- Đúng là ngon thật.
Hàn Mặc đáp.
Hàn Mặc thấy đĩa cơm rang này đúng là ngon thật. Dẻo dẻo nóng hổi mà ngon ngon:v
- Em không lừa anh chứ đồ ăn ở đây là ngon nhất đó.
Lý Mộ Mai nói rồi bắt đầu ăn.
- Quán ăn này là của nhà cô bé. Anh thấy đắt khách thế này thôi chứ bọn họ rất nghèo đó.
Lý Mộ Mai nói ra.
Hàn Mặc thấy hơi bất ngờ quán ăn này lại là của nhà cô bé. Hàn tưởng cô bé chỉ là đi làm thêm.
- Tại sao?
Nghe thấy Lý Mộ Mai thấy nhà cô bé làm ăn đắt khách thế này mà vẫn nghèo Hàn Mặc không nhịn được hỏi.
- Tất cả là tại bố của em ấy. Bố của em ấy đi đánh bạc thua nợ người ta mấy trăm vạn. Với người bình thường ở kinh thành này thì mấy trăm vạn không nhiều nhưng với cả nhà em ấy lúc ấy mới từ dưới quê lên thì mấy trăm vạn là con số trên trời. Bố em ấy chịu được mà tự tử mất, để lại món nợ mấy trăm vạn đấy cho hai mẹ con cô bé. Haizz ông ta đúng là một người tồi tệ mà.
Lý Mộ Mai nói ra, chính cô cũng cảm thấy thương tiếc cho hai mẹ con cô bé. Mỗi tháng cô cũng để tiền của mình gia giúp hai mẹ con của họ làm mẹ cô bé cảm động rơi nước mắt.
Hàn Mặc nghe mà cũng thấy tiếc thương cho hai mẹ con bọn họ.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện hết ba mươi phút.
- Mộ Mai em nói hai mẹ con họ nợ mấy trăm vạn cụ thể là bao nhiêu vậy?
Ăn xong Hàn Mặc hỏi.
- Em cũng không nhớ rõ lắm đại khái là hơn bốn trăm vạn.
Lý Mộ Mai thấy kì quái sao Hàn Mặc lại hỏi nhưng vẫn trả lời.
- Hơn bốn trăm vạn sao! Em có biết số tài khoản của hai mẹ con họ không Mộ Mai.
Hàn Mặc nói.
- Em không biết. Anh hỏi làm gì vậy Hàn Mặc.. Chẳng lẽ..
- Đúng vậy anh định trả nợ cho hai mẹ con họ.
Hàn Mặc nói ra.
- Hơn bốn trăm vạn đấy Hàn Mặc, anh không đùa chứ!
Lý Mộ Mai nói ra.
- Em xem này.
Hàn Mặc đưa điện thoại của mình cho Lý Mộ Mai.
Lý Mộ Mai không hiểu cầm lấy điện thoại của Hàn Mặc.
- Hai....hai tỉ!!
Nhìn thấy con số trong điện thoại Hàn Mặc, Lý Mộ Mai bị dọa sợ.