Nghe Hàn Mặc nói Lý Mộ Mai biết mình hơi thất thố. Đỏ mặt vội buông Hàn Mặc ra.
- Hàn Mặc cậu về rồi, không bị thương gì chứ?
Lý Mộ Mai vẫn còn đỏ mặt nói.
- Không có chuyện gì.
Hàn Mặc đáp.
- Đi tôi dẫn cậu qua chỗ của mọi người.
Lý Mộ Mai nhìn Hàn Mặc một lượt thấy không có chuyện gì thở phào một hơi.
- Được.
Đi theo Lý Mộ Mai một đoạn hai người đã đến chỗ của Long tổ. Lý Mộ Mai mở cửa đi vào Hàn Mặc cũng theo sau.
Thấy có người mở cửa có vài người quay ra nhìn. Khi thấy Lý Mộ Mai và Hàn Mặc đi vào mấy người khác chỉ nhìn rồi lại tiếp tục chuyện của mình, còn Dương Quý và Bạch Phượng thì nhìn chằm chằm hai người hay nói đúng hơn là nhìn Hàn Mặc. Lý Mộ Mai và Hàn Mặc đi đến chỗ hai người.
- Sao hai người nhìn tôi chằm chằm như vậy? Chẳng lẽ trên mặt tôi có dính gì sao hay là nhớ tôi quá.
Thấy Bạch Phượng và Dương Quý cứ nhìn mình Hàn Mặc nói đùa.
Lý Mộ Mai và Bạch Phượng bật cười.
- Bây giờ tôi nên gọi cậu là gì đây nhỉ? ŧıểυ đệ đệ hay gọi là" anh ~ Hàn Mặc" đây?
Bạch Phượng mỉm cười nhìn Hàn Mặc nói.
- Dù sao chị vẫn lớn tuổi hơn tôi cứ gọi như cũ là được.
Hàn Mặc nói ra.
- Cậu đúng là giấu thật sâu đấy Hàn Mặc. Lần này tất cả còn sống là đều nhờ có cậu. Cảm ơn cậu Hàn Mặc.
Dương Quý nhìn Hàn Mặc bình thản nói ra.
- Không có gì đâu Quý đội trưởng, dù sao chúng ta cũng là đồng đội.
Hàn Mặc không trả lời tại sao mình lại giấu tu vi vì nó không cần thiết, Hàn Mặc cũng không nói Dương Quý giữ bí mật cho mình. Huống chi Hàn Mặc cũng cần cho mấy tên cao tầng của Long tổ biết đến sự tồn tại của mình. Như thế mới đúng kế hoạch của Hàn Mặc dự tính.
- Bao giờ về tôi sẽ đề nghị cho cậu làm một đội trưởng ở Long tổ. Với thực lực của cậu thì rất dễ dàng có được chức vị đó.
Dương Quý nói ra.
- Vậy thì cảm ơn anh Quý đội trưởng.
Hàn Mặc nói ra.
- Không có gì, dù sao tài năng của cậu không thể lãnh phí được.
Dương Quý nói ra.
- Cậu lấy lại được cái vali rồi chứ Hàn Mặc.
Dương Quý hỏi.
- Lấy được rồi, tôi đã đưa nó cho Dillen tướng quân.
Hàn Mặc đáp.
- Còn Bridget Mark?
Dù đã đoán trước được kết quả nhưng Dương Quý vẫn muốn chính mình xác nhận.
- Bị tôi giết rồi.
Hàn Mặc nói ra.
Nghe thấy thế Dương Quý thở dài một hơi. Lần này quả thật là một mất mát không nhỏ cũng không lớn đối với nước Mỹ. Không biết bọn họ sẽ có phản ứng như thế nào.
Mấy người nói chuyện một lúc đã đến buổi trưa. Thấy đói bụng tất cả đi ra nhà ăn của quân khu.
Một đoàn chín người đi đến nhà ăn. Trên đường đi mấy tên lính của quân khu đều tập trung nhìn mấy người bọn họ bàn luận.
- Là bọn họ đó sao?
- Đúng vậy đó!
- Nhìn bọn họ chật vật thật!
- Đấy là bọn họ đã chiến đấu hết sức đó!
- Nghe những huynh đệ còn lại trên đường cao tốc nói họ rất là mạnh đến người của đội đặc biệt chúng ta cũng không bằng được!
- Nếu không có họ thì tướng quân và mười mấy huynh đệ còn lại chắc chắn phải chết!
...
Binh lính trong quân khu nhìn bọn họ đầy cảm kích cùng ngưỡng mộ.
Thấy tất cả binh lính trong quân khu nhìn mình bàn luận bọn người Dương Quý còn tưởng mình đắc tội bọn họ ở đâu không nhìn bọn họ cứ đi thẳng.
Mấy người khác không nghe thấy nhưng Hàn Mặc có thể nghe được những tên lính Pháp này đang nói gì. Hàn Mặc không ngờ mình chỉ làm nhiệm vụ của hệ thống giao thôi mà đã thành anh hùng rồi.
Chín người cứ thế đi đến nhà ăn.
Thấy mấy người Hàn Mặc đến nhà ăn có mấy binh lính đang ngồi ăn đứng dậy chuyển sang bàn khác để lại hai bàn trống.
Mấy người Dương Quý còn tưởng bọn họ xa lánh mình khó xử không biết có nên ngồi xuống hay không.
Thấy mấy người do dự không ngồi Hàn Mặc đi đến bàn ngồi xuống.
- Ngồi đi chứ mấy người sao vậy?
Hàn Mặc nhìn bọn Dương Quý nói.
Nghe thấy Hàn Mặc nói, Dương Quý dẫn đầu ngồi xuống bên cạnh Hàn Mặc.
Thấy đội trưởng đã ngồi mấy người khác cũng ngồi xuống theo.
Lý Mộ Mai ngồi vào bên còn lại của Hàn Mặc.
Hàn Mặc chưa kịp gọi đồ ăn thì mấy đầu bếp của quân khu đã bê đồ ăn lên.
- Profiter de votre repas ( chúc mọi người ngon miệng " gu gồ dịch ":v)
Một đầu bếp nói.
Ở đây ngoài Hàn Mặc, Dương Quý và Lý Mộ Mai ra mấy người khác đều không hiểu tên đầu bếp này nói gì, hai mặt nhìn nhau.
- Ông ta nói mọi người ăn ngon miệng.
Dương Quý nói ra.
Nghe thấy thế mấy người lại càng thấy lạ. Không phải bọn họ đang ghét mình sao sao lại tốt thế nhỉ.
- Mọi người cùng ăn đi.
Hàn Mặc cầm đũa lên ăn trước tiên.
- Mọi người ăn đi.
Dương Quý cũng cầm đũa lên ăn.
May là Dương Quý bị gãy tay trái nếu gãy tay phải chắc phải nhờ người khác giúp.
Thấy đội trưởng đã ăn mấy người cũng bắt đầu cầm đũa lên bắt đầu ăn.
( Đoạn này hơi giống đi ăn nhà hàng nhỉ:v. Thấy cũng lạ mà thôi cũng kệ, chả biết viết kiểu j nên cứ viết vậy.)
- Hàn Mặc cậu ăn cái này đi.
Lý Mộ Mai gắp vào bát của Hàn Mặc một miếng thịt.
- Cảm ơn.
Hàn Mặc nói một tiếng.
- Không có gì!
Lý Mộ Mai mỉm cười nói.
- y da tình tứ chưa kìa! Không biết để ý đến người bên cạnh sao.
Bạch Phượng ngồi bên cạnh Lý Mộ Mai lại bắt đầu trêu chọc Lý Mộ Mai.
- Cậu nói gì đó Bạch Phượng. Ăn no chết đi này.
Lý Mộ Mai xấu hổ quay sang gắp mấy miếng rau ném vào bát của Bạch Phượng.
- Sao cho tớ toàn rau mà cho Hàn Mặc lại là thịt vậy nhỉ?
Bạch Phượng vẫn tiếp tục trêu chọc Lý Mộ Mai.
Lý Mộ Mai xấu hổ cắm cúi ăn không nói gì.
Hàn Mặc thở dài trong lòng. Tình cảm của Lý Mộ Mai Hàn Mặc biết nhưng không biết phải xử lý thế nào cho thỏa đáng.
- Được rồi Bạch Phượng ăn cơm đi.
Thấy Lý Mộ Mai khó xử Dương Quý mở miệng.
Nghe thấy đội trưởng nói vậy Bạch Phượng cũng không trêu chọc Lý Mộ Mai nữa.