Đây đã là ngày thứ ba Diệp Lạc Nhi có được hệ thống thôi miên.
Hai ngày trước, cô thôi miên một người bà con xa rất giàu có, yêu cầu anh ta đem căn biệt thự tốt nhất và sang trọng nhất khu vực được đứng tên anh ta để sang tên cho cô, còn phải cho cô thêm mấy trăm vạn.
Hiện tại, Diệp Lạc Nhi có chút no ấm sinh dâm dục.
Nhưng Diệp Lạc Nhi vốn có diện mạo xinh đẹp, sau khi có được hệ thống, chuyện đầu tiên cô làm là khiến mình càng trở nên xinh đẹp hơn —— cho nên, mấy trai đẹp bình thường bây giờ, Diệp Lạc Nhi đã coi thường.
Bản thân chưa đủ đẹp, thì tiếp cận làm gì. Cô cũng không phải đang giúp đỡ người nghèo.
Diệp Lạc Nhi thích mỹ thiếu niên, là loại hình cực kỳ xinh đẹp. Còn phải ngoan ngoãn nghe lời.
Hai giờ sau.
Diệp Lạc Nhi đã có mặt tại trường cấp ba tư lập bậc nhất thành phố S, ngay khi cô liếc mắt nhìn bảo vệ, bảo vệ bèn nhanh chóng thu tay lại, lùi lại vài bước để Diệp Lạc Nhi đi vào.
Diệp Lạc Nhi dứt khoác tự cho mình cái buff “Giáo viên trường học”.
Bây giờ đang là buổi chiều, nếu rẽ trái khi gặp quảng trường lớn sẽ đến sân vận động, bên trong có rất nhiều nhóm thiếu nam thiếu nữ trẻ trung năng động đang vội vã vận động.
Diệp Lạc Nhi đi đến bên cạnh sân thể dục, ôm cánh tay mà đứng đó, thong thả ung dung đánh giá mấy thiếu niên trên sân, phán đoán xem ai sẽ là người đáng giá để cô xuống tay.
Chợt, cánh tay Diệp Lạc Nhi bị đụng một cái, cô vừa quay đầu đã phát hiện người đó là một tiểu soái ca tinh xảo xinh đẹp, da trắng tóc quăn, hơi thẹn thùng mà mỉm cười nhìn cô, “Cô giáo, cô tìm ai vậy? Em có thể giúp cô tìm.”
Đôi mắt Diệp Lạc Nhi nháy mắt sáng ngời.
Ngay sau đó, đôi mắt của tiểu soái ca có hơi dại đi.
Diệp Lạc Nhi hỏi, “Cậu tên gì?”
Thiếu niên tóc quăn thật thà trả lời, “Em là Tống Hề.”
“Đã từng yêu đương chưa? Đã từng lên giường với người nào chưa?”
Cho dù đang bị thôi miên nhưng gương mặt của Tống Hề vẫn không tự chủ được mà đỏ ửng lên một chút, cậu ngoan ngoãn trả lời, “Không có, đều không có.”
Diệp Lạc Nhi trực tiếp thêm một buff “Bình thường hóa hành vi” lên người cậu, rồi sau đó cô duỗi tay, trực tiếp với vào trong lưng quần Tống Hề, sờ hạ bộ của cậu.
Dương vật còn chưa cương cứng mà đã nặng trĩu tay, phân lượng không tồi. Diệp Lạc Nhi bóp nhẹ vài cái, lại gãi gãi ở quy đầu, khiến mặt của Tống Hề càng đỏ hơn.
Diệp Lạc Nhi thu tay, sau đó sờ sờ khuôn mặt trắng nõn của Tống Hề, lại nhéo nhéo mũi cao thẳng của cậu, vô cùng vừa lòng với con mồi chủ động dâng đến tận cửa này, “Được, Tống Hề, tôi là Diệp Lạc Nhi, chủ nhân của cậu.”