Ngay trước khi chủ nhà đến cửa giục tiền thuê nhà, Triệu Dịch Lam đã có được một hệ thống thôi miên. Theo lời hệ thống nói thì cô có thể thôi miên mục tiêu đã chọn và làm bất cứ điều gì cô muốn.
Hệ thống nói vô cùng thuyết phục, nhưng Triệu Dịch Lam có chút không tin tưởng được, cô đang tự hỏi liệu có phải bản thân cô đã sống trong cảnh nghèo túng quá lâu đến mức đầu óc xảy ra vấn đề, rồi cô còn nghĩ tự mình ảo tưởng ra cái hệ thống thôi miên này nữa.
Hệ thống buồn bực, liền đề nghị Triệu Dịch Lam có thể lấy chủ nhà sắp đến cửa để làm thí nghiệm thử xem thuật thôi miên này có phải thật hay không.
Ngay sau đó tiếng đập cửa vang lên, thịch thịch thịch ——
Đồng thời, giọng nói quen thuộc của người đàn ông trung niên vang lên bên ngoài cửa, “Tiểu Triệu, cháu có ở nhà không? Chú vào nhé.”
Sau đó là tiếng chìa khóa mở cửa lạch cạch.
Sau khi người đàn ông mở cửa xong liền muốn tiến lên phía trước, không ngờ Triệu Dịch Lam lại đứng ở ngay sau cánh cửa, khiến ông giật mình, liền có chút tức giận mà nói, “Tiểu Triệu, sao cháu ở nhà mà không lên tiếng vậy!”
Nói xong câu này, ông liền lấy chìa khóa ra, cũng tiện tay mà đóng cửa lại, “Tiểu Triệu à, tiền thuê nhà này cháu đã nợ hơn nửa tháng rồi, cháu tính khi nào sẽ trả đây?”
Ông biết Triệu Dịch Lam là sinh viên mới tốt nghiệp, chắc chắn cũng chưa tìm được việc gì tốt, nếu không thì cũng không thể thuê nhà ở nông thôn mà không phải là trên thành phố.
Chậc chậc, ngôi nhà này chỉ có 20 mét vuông, vừa cũ kỹ lại còn tồi tàn, nội thất bên trong cũng không có gì, chỉ có người không có tiền mới sống ở nơi như vậy. Nếu không phải nghĩ đến lúc ông có thể nhân cơ hội mà chiếm tiện nghi của Tiểu Triệu khi đến đây giục tiền thuê nhà, thì ông sẽ không tự mình đến đâu.
Ông chỉ đi vài bước trong căn phòng nhỏ thì đã đến cuối phòng, chủ nhà cau mày nhìn chiếc giường nhỏ bên cạnh, suy nghĩ xem một lúc nữa mình có thể sử dụng tư thế nào, hoặc đơn giản là đến khách sạn đặt phòng luôn cho tiện.
Ông trầm ngâm một lúc lâu, mới xoay người cười tủm tỉm nhìn Triệu Dịch Lam, “Tiểu Triệu à, chú biết mấy thiếu nữ như cháu một mình ở bên ngoài không dễ dàng gì, nhưng đã thuê nhà thì phải trả tiền, nhưng chú biết bây giờ cháu cũng đang rất khó khăn. Thật ra thì cũng không phải không có cách giải quyết khác…”
Ông ta chưa nói hết câu, Triệu Dịch Lam đã hiểu ngay được ý. Cô nở một nụ cười lạnh trong lòng, nếu cái hệ thống này đã nói lấy chủ nhà làm vật thí nghiệm, thì cô sẽ tới thử xem thế nào.
Đợi khi ông ta đi đến trước người Triệu Dịch Lam, thì cô bèn nhìn chăm chú vào hai mắt của chủ nhà, nhìn một lúc mới mở miệng nói, “Triệu Dịch Lam là chủ nhân của ông, cả thân thể lẫn tài sản của ông đều thuộc về chủ nhân Triệu Dịch Lam của ông. Ông phải nghe theo Triệu Dịch Lam vô điều kiện.”