Cô không phải thần thánh, sử dụng cưa giải phẫu cũng rất tốn sức, hơn nữa khám nghiệm tử thi là công việc đòi hỏi cả thể lực lẫn trí lực.
Lúc này, những cảm xúc và suy nghĩ mới bắt đầu dâng trào trong lòng cô.
Cậu bé này dường như cùng tuổi với Hạ Thiên khi mất, đều 14 tuổi.
Sau khi chỉnh đốn lại tâm trạng, Hạ Dao rời khỏi trung tâm pháp y, tổ trọng án vẫn đang chờ họp.
Vừa đi đến cổng bãi đỗ xe, cô cảm thấy điện thoại trong túi rung hai lần.
Cô lấy ra định xem tin nhắn của ai nhưng một cái bóng đen bất ngờ lao tới, khiến điện thoại rơi xuống đất.
“Chị ơi, xin lỗi, em không cố ý! Hay là em đền cho chị một cái nhé?” Một cậu bé khoảng tám, chín tuổi đẩy chiếc xe trượt của mình đến gần, rụt rè cúi đầu nhận lỗi.
Hạ Dao nhặt chiếc điện thoại đã “tan xương nát thịt” lên, liếc nhìn cậu bé rồi nói: “Không sao.”
Chỉ là một chiếc điện thoại thôi, cô không cần phải làm khó đứa trẻ.
Sau đó, Hạ Dao không để tâm đến chuyện này nữa mà trực tiếp đến sở cảnh sát họp.
Họp xong, cô ghé vào trung tâm thương mại gần đó để mua một chiếc điện thoại mới.
Nhưng khi kích hoạt điện thoại mới, Hạ Dao phát hiện ra một ứng dụng kỳ lạ.
Biểu tượng của ứng dụng này có nền đỏ sẫm, ở giữa là một hình ảnh máy ảnh màu đen nhưng trung tâm máy ảnh lại có một họa tiết trông rất giống đầu lâu.
Cô nghĩ đây là một ứng dụng rác nên muốn gỡ bỏ, nhưng khi nhấn nút gỡ cài đặt, hệ thống lại bật lên một dòng cảnh báo: [Hành động này có thể gây nguy hiểm đến tính mạng ba mẹ của chủ máy.]
Hạ Dao không hề để tâm, định xóa đi nhưng không thể gỡ bỏ.
Cô bèn mang điện thoại đến hỏi nhân viên bán hàng: “Đây có phải ứng dụng mặc định của điện thoại không? Sao tôi không thể xóa nó vậy?”
Nhân viên bán hàng ngơ ngác lắc đầu: “Không phải ạ. Hay là để tôi đổi cho chị một chiếc khác nhé?”
Nhưng dù có thay bao nhiêu chiếc điện thoại đi nữa, chỉ cần Hạ Dao lắp thẻ SIM vào và kích hoạt máy, ứng dụng kia lại như một bóng ma bám theo, xuất hiện trên điện thoại mới.
Hạ Dao từ bỏ, chỉ có thể mang theo chiếc điện thoại này về nhà.
Về đến nhà, cô dứt khoát mở ứng dụng kỳ lạ đó lên.
Trên màn hình điện thoại xuất hiện một giao diện xanh lam đơn giản.
Ở góc dưới gần nút home không chỉ có hai tùy chọn “Bắt đầu phát trực tiếp” và “Phần thưởng livestream” mà còn có cả “Danh sách nhiệm vụ” và “Cảnh báo nguy hiểm”.
Có vẻ đây là một ứng dụng livestream.
Hạ Dao tiện tay mở phần “Cảnh báo nguy hiểm” ra, cẩn thận đọc từng quy tắc, càng đọc, lông mày cô càng nhíu chặt.
[Vào ngày 1 hàng tháng sẽ tự động nhận nhiệm vụ, nếu nhiệm vụ quá hạn, ba mẹ của người sở hữu điện thoại sẽ tự phát nổ…]
Hạ Dao nhẹ giọng đọc lướt qua điều khoản này.
Nếu đây chỉ là một trò đùa thì kiểu đùa này quá mức ác độc rồi.
Nhưng trong lòng Hạ Dao lại có một cảm giác bất an mãnh liệt.